Thiên Tai Càn Quét

Chương 202: Vô Đề

Chương 202: Vô Đề

“A a a!” Anh Điểm tức giận hét lớn lên. Gã hung tợn nhìn về phía ngoài cửa sổ vị trí bị chắn nhìn không thấy đối diện, nhưng gã có thể xác định đối diện không chỉ có một người, bọn họ muốn giết sạch nhóm của gã tại hàng lang, thật quá hung ác, thật tàn độc.

“Đừng sợ. Chúng ta đợi đến khi trời tối hẵng đi, chắc chắn lúc đó bọn chúng sẽ không ngắm chính xác đâu.”

“Cũng có lý.”

“Vậy nghe theo anh Điểm, trời tối chúng ta sẽ rời đi.”

701, người mẹ run rẩy ôm lấy con gái: “Tại sao bọn chúng không tha cho chúng ta chứ, bọn chúng làm nhục Hinh Nhi, về sau Hinh Nhi biết phải làm sao đây!” Cô con gái quần áo lộn xộn, vẻ mặt hốt hoảng, sắc mặt trắng bệch. Người ba liên tục xác định cửa chống trộm đã khóa kỹ, cầm chày cán bột đứng canh ở ban công với vẻ mặt tuyệt vọng: “Nếu bọn chúng còn trèo lên ban công một lần nữa tôi sẽ dùng chày đánh bọn chúng. Nếu như đánh không lại thì sẽ cùng chúng đồng quy vu tận.”

702, cả nhà đồng loạt di chuyển đồ đạc tới chặn cửa nghe động tĩnh bên ngoài mà hoảng hốt.

“Bọn họ không phải tới để ăn trộm đồ sao, sao còn chưa chịu rời đi?” “Đừng khóc, bọn chúng vẫn còn đó.”

Nhìn thấy những tên cướp ở tòa nhà đối diện không di chuyển nữa, Kiều Thanh Thanh nhanh chóng đoán ra được ý đồ của bọn chúng, điều này không tốt. Cô nghĩ một lát, nảy ra một sáng kiến, giả vờ về nhà lấy đồ rồi cầm loa phát thanh nói:

“Hàng xóm của tiểu khu Kim Nguyên, hôm nay trong tiểu khu chúng ta xuất hiện một đám côn đồ lưu manh hung hãn, bọn chúng phá cửa vào nhà cướp đồ ăn. Tôi tin đồ ăn quan trọng cỡ nào mọi người cũng đã rõ. Thời buổi này đi cướp đồ ăn lương thực chính là giết người. Chúng tôi đều có cung tên trong tay, năm người chúng tôi đã chặn bọn chúng ở hành lang lầu 7 tòa nhà thứ ba, thế nhưng hiện tại bọn chúng không di chuyển, rõ ràng đợi đến tối mới rời đi vì buổi tối cung tên của chúng tôi bắn sẽ khó trúng. Sao chúng ta không cùng giương cung mà bắn, nếu hôm nay mọi người thả chúng đi thì ngày mai chúng sẽ còn quay lại . Tôi không biết là ai đã phá cửa, bọn chúng người không nhiều, chúng ta mỗi gia đình cử ra hai người cùng bao vây họ, chúng ta có thể áp đảo họ và bảo vệ được tiểu khu, bảo vệ được ngôi nhà của chúng ta. Các vị hàng xóm, tôi biết mọi người do dự, sợ hãi, nhưng tôi hi vọng mọi người có thể suy nghĩ trong mười phút, mười phút sau chúng ta sẽ tập hợp tại tòa nhà thứ ba. Tôi và năm người bạn đồng hành có thể xung phong ra trước, tôi thề.” Giọng nói của Kiều Thanh Thanh vang vọng khắp tiểu khu, loa phát thanh thu lại đoạn cô nói rồi phát lại.

Trong các tòa nhà, mỗi một gia đình đều đang suy nghĩ.

"Có đi hay không? Bọn họ có dao."

"Tôi sợ, đóng chặt cửa lại để chúng không vào.”

"Đưa dao làm bếp cho tôi, hôm nay tôi không trừng trị được bọn chúng thì về sau ai cũng dám vào tiểu khu Kim Nguyên cướp đông cướp tây." "Ba, con đi với ba."

701, người ba quyết định ra ngoài: "Tôi cùng hàng xóm ra ngoài trước, vợ, bà chăm sóc tốt cho Hinh Nhi, tôi sẽ báo thù cho Hinh Nhi."

702, trong ba người đàn ông trong gia đình này thì hai người bị thương nặng, một người trong đó vẫn đang bất tỉnh, bụng không ngừng chảy máu, người thanh niên bị thương nhẹ đã lấy cây kéo ở nhà ra nói: “Con sẽ đi báo thù cho chị."

"Đừng đi, ba và anh trai con đều đang bị thương, con nhất định không được xảy ra chuyện gì."

Trong hành lang của tòa nhà thứ ba, sắc mặt bọn anh Điểm hết sức khó coi. "Anh Điểm, chúng ta phải làm sao bây giờ? Bọn họ muốn vây đánh chúng ta." "Có năm người đang mai phục ở tòa nhà đối diện, nếu ra ngoài sẽ bị bắn thành nhím. Chúng ta không còn đường nào để lui rồi, anh Điểm."

"Mười phút nữa bọn họ sẽ tới đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận