Thiên Tai Càn Quét

Chương 637: Vô Đề

Chương 637: Vô Đề

Cô cảm thấy bầu trời như trầm xuống mang đến cho cô sự sợ hãi không miêu tả được.

"Không có chuyện gì xảy ra cả, Thanh Thanh em tỉnh táo lại đi. Em gặp ác mộng, đừng sợ đừng sợ." Thiệu Thịnh An vừa trấn an vừa đưa tay sờ ba lô, muốn lấy dầu hoa hồng lau người xoa huyệt thái dương cho cô.

Không khí lạnh buốt khiến Kiều Thanh Thanh tỉnh táo lại, cô cũng sợ hãi với cảm xúc mất khống chế của mình nhưng nhanh chóng phản ứng kịp, kết luận là cảm giác nhạy bén đối với nguy hiểm của mình.

Có lẽ là kinh nghiệm sinh tồn mười năm sống một mình vào kiếp trước của mình khiến kiếp này cô càng thêm nhạy cảm. Thêm một lần mười năm trôi qua, sự nhạy cảm càng tăng lên.

Kiều Thanh Thanh cắn răng nói: "Thịnh An, anh gọi ba và anh cả thức dậy đi, còn bọn người Tống Tam Hà, Lưu Chấn nữa."

"Ừm." Thiệu Thịnh An không hỏi mà lập tức đi gọi người.

Lúc nói mấy câu đó, Kiều Thanh Thanh ép buộc mình tỉnh táo lại từ trong nỗi sợ hãi kia. Cô vỗ chân xoa cánh tay để máu huyết thông suốt, sau đó mở đèn chiếu lên.

Cô chiếu đèn lên trời.

Bầu trời tối đen, cô chỉ thấy màu đen u ám.

Cô lại cúi đầu chiếu vào nước, dưới nước mang đến cảm giác khiến cô muốn nhanh chóng rời khỏi. Cô cảm giác mình như nhân bánh quy, không thể thoát được.

"Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?" Ba Thiệu bị đánh thức khó hiểu hỏi.

"Ba, ba dậy trước đã." Thiệu Thịnh An lại gọi bọn Tống Tam Hà.

Tống Tam Hà tỉnh dậy để tay lên dao, thấy Thiệu Thịnh An mới buông tay ra: "Sao thế?"

"Có lẽ xảy ra vấn đề, gọi các anh trước."

Bỗng nhiên bầu trời sáng rực.

Là thật sự sáng lên, không có dấu hiệu nào, không hề có điềm báo trước, giống như đột nhiên bầu trời mở chốt chiếu sáng.

Kiều Thanh Thanh âm thầm tắt đèn chiếu, ngửa đầu nhìn lên trời.

"Sao sáng như thế?"

"Ông trời ơi tôi chói mắt quá đi mất."

Càng nhiều người thức dậy, thân thể vô cùng mệt mỏi mới ngủ mấy tiếng vốn không thể nào dậy được. Nhưng lúc này tất cả mọi người không buồn ngủ, sợ hãi lo lắng nhìn lên trời.

Bầu không khí bất an lan tràn.

Thiệu Thịnh An quay lại bên cạnh Kiều Thanh Thanh, cầm tay cô.

"Chúng ta sẽ không sao đâu."

Trên tàu chở khách bên cạnh, Kiều Tụng Chi và mẹ Thiệu chen chúc ra boong tàu lo âu nhìn trời, lại nhìn về phía nhóm Kiều Thanh Thanh.

Kiều Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn thấy bọn họ, khoát tay nói: "Mẹ trở về phòng đi."

Kiều Tụng Chi nén nước mắt kéo mẹ Thiệu về phòng.

Bọn người Tống Tam Hà cũng chuẩn bị, đội tàu bật đèn sáng trưng, Kiều Thanh Thanh nghe thấy tiếng thuyền khởi động. Trong ánh sáng chói mắt, vòng bảo hộ tan rã, không còn đầu đuôi đụng nhau nữa. Thuyền nhỏ của đội tàu tuần tra cũng bắt đầu sơ tán người sống sót trong vòng. Lúc không biết tai họa nào ập tới, đám người tụ tập là lựa chọn vô cùng không sáng suốt.

Mọi người đều biết việc này nên vội vàng tản ra.

Thuyền gỗ của Kiều Thanh Thanh vẫn đi theo tàu chở khách của Kiều Tụng Chi trong quá trình di chuyển. Đột nhiên nửa đêm sắc trời sáng rõ, hai mươi phút sau đốm lửa nhỏ bắt đầu rơi xuống.

Ban đầu là đốm lửa nhỏ, rơi vào nước đã tắt chỉ còn lại khói bốc lên. Lúc rơi lên người hay thuyền gỗ cũng dễ dàng dùng nước dập tắt giống như không hề có sức sát thương.

Nhưng trên trời cho lửa xuống, trời cho lửa xuống.

Đây là hiện tượng ngược lẽ thường.

"Mau dập lửa đi."

Sự sợ hãi lan tràn, khắp nơi đều là tiếng kêu sợ hãi, còn có người nhảy thẳng vào nước.

Thuyền của nhóm Kiều Thanh Thanh tạm thời có vải che nắng không xảy ra vấn đề gì, Thiệu Thịnh An ló nửa người ra tưới nước lên vải che nắng, ba Thiệu ôm xuồng nhét vào sau thuyền.

"Kì lạ quá, kì quá!" Tay ba Thiệu hơi run, bờ môi cũng run, sắc mặt trắng bệch.

"Không sao, chỉ là lửa nhỏ thôi." Thiệu Thịnh An còn chưa nói xong lửa đã trở nên lớn hơn, bỗng nhiên nhiệt độ trong không khí tăng cao.

Đám lửa to rơi xuống kích thích tiếng thét chói tai kinh hoàng vang lên. Có một đám lửa rơi xuống vải che nắng, nước mau chóng bốc hơi, vải che nắng bốc cháy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận