Thiên Tai Càn Quét

Chương 69: Vô Đề

Chương 69: Vô Đề

“Em gái thật sự giỏi quá!” Hắn phấn khích hô to.

Kiều Thanh Thanh quay đầu lại, thấy Thiệu Thịnh An đang mỉm cười nhìn mình, cô cũng không kìm được mà nở một nụ cười.

“Cá này không ăn được đâu, nước bên ngoài không sạch cho lắm.” Kiều Tụng Chi nói: “Nếu Phi Phi thích, vậy cứ để thằng bé nuôi đi.”

Kiều Thanh Thanh liền đáp lời: “Con vốn cũng chỉ câu bừa cho anh cả chơi thôi.” Cô thật ra cũng có chút nhớ nhung thú vui này, định chốc nữa sẽ bàn với ông xã nhà mình một chút.

Nếu là bình thường, ăn những loại cá như vậy không phải ý hay, nhưng sau này hoàn cảnh thay đổi chóng mặt, sự thích nghi của cơ thể cũng dần biến đổi phi thường.

Đời trước, cô quả thực đã ăn rất nhiều cá trong nước bị ô nhiễm, ban đầu dạ dày còn chưa quen, cô thường xuyên buồn nôn, tiêu chảy, vậy nhưng cũng không có cách nào khác. Một khi đã đói bụng, đương nhiên phải tìm đồ ăn, nếu không ăn sẽ chết đói. Trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, cơ thể vốn gầy yếu bị ép đến kiệt quệ, không ngờ sau đó lại càng trở nên mạnh mẽ hơn. Trong điều kiện thời tiết xuống đến âm hàng chục độ và không có thiết bị sưởi ấm đầy đủ, tuy thường xuyên bị ốm nhưng cô vẫn sống sót. Cô cho rằng thể lực của bản thân đã thay đổi nên mới có thể sinh tồn giữa thời tiết giá rét cực đoan cũng như cuộc sống vất vưởng sau đó. Sau này khi cô đến căn cứ của những người sống sót, phải sống ở một khu lều tồi tàn, bẩn thỉu, cô thậm chí còn rất ít khi ốm.

Bất cứ ai có thể sống sót đến tận thời điểm đó đều là ví dụ điển hình cho câu “ăn bẩn sống lâu” các cụ hay nói.

Xã hội luôn tự phân chia “đẳng cấp”, trong căn cứ của người sống sót có rất nhiều người giàu có, cuộc sống của bọn họ không khác gì trước khi tận thế, dù hoàn cảnh khắc nghiệt đến đâu, họ vẫn có thể ăn no mặc ấm, không phải chịu khổ sở gì.

Trong nhà có thêm một cái thùng nhỏ để nuôi cá, sau khi nhìn thấy thành quả của Kiều Thanh Thanh, Thiệu Thịnh Phi càng thêm tin rằng câu cá có thể bắt được cá nhỏ thật, vì vậy hắn không còn muốn xuống cầu thang chơi với những đứa trẻ khác nữa, kiên nhẫn ngồi xuống trên ban công câu cá cả ngày, sau đó lại cẩn thận chăm sóc con cá mà anh và em gái câu được. Một thời gian sau, chú con cá nhỏ chết, hắn buồn bã mất mấy ngày.

Cuộc sống của gia đình họ tiếp diễn hết sức bình yên, nhưng cư dân tầng 6 đứng trước nguy cơ mất nhà ở.

Trần Bỉnh Cương ở nhà 602 ngồi xổm trên bàn ghế nhìn chằm chằm vào mấy vũng nước đọng trên sàn nhà suốt đêm, sáng hôm sau liền đưa con trai và cháu trai lên tầng bảy.

Buổi chiều, nhà họ Trần dọn lên tầng bảy, Kiều Thanh Thanh xuống kiểm tra mực nước nhìn thấy liền gọi Thiệu Thịnh An, hai vợ chồng giúp đỡ Trần Bỉnh Cương dọn đồ lên tầng 7.

Trần Bỉnh Cương rối rít nói cảm ơn, sau đó đồ đạc đều được chuyển hết lên tầng 7. Bà Điền đang đứng chờ ở cửa, Trần Bỉnh Cương liền cất tiếng gọi mẹ nuôi, khiến bà Điền cười đến híp cả mắt, liên tục đáp lời.

“Ta và mẹ nuôi kết nghĩa mẹ con, từ nay về sau chúng ta là người một nhà, hiện tại hoàn cảnh không cho phép, không thể làm mấy bàn cỗ, sau này sẽ mời hai người sau." Trần Bỉnh Cương cười nói.

Thiệu Thịnh An cũng cười: "Đây là chuyện tốt, chúc mừng chúc mừng."

Sau khi dọn đồ xong, hai vợ chồng quay lại tầng tám liền thấy vợ của Trịnh Thiết Huy đang dựa vào cổng sắt nhìn xuống, trên tay còn có đống vỏ dưa đã bị bóp nát, thấy hai vợ chồng còn cười nói: “Hai người có thấy ngạc nhiên không, tự nhiên lại nhận thành mẹ nuôi, tôi sống ở đây bao nhiêu năm còn không nhận, tự nhiên bây giờ lại nhận, chậc chậc, bà lão kia hẳn đã bị lừa rồi.”

Không ai để ý đến bà ta, hai vợ chồng Kiều Thanh Thanh lần lượt về nhà mình, vừa đóng cửa lại đã nghe thấy tiếng nhổ hạt dưa phì phì của bà Trịnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận