Thiên Tai Càn Quét

Chương 188: Vô Đề

Chương 188: Vô Đề

Ánh mắt anh dịu dàng: “Được rồi, vậy em tiếp tục ngủ đi, tỉnh dậy rồi lại dậy ăn trưa, anh ra ngoài một chuyến.”

“Anh muốn đi đâu?”

“Không đi đâu cả, chỉ là xuống lầu một chuyến, thương lượng với tầng bảy xem có thể lắp cổng sắt ở lối vào tầng bảy ngay lối vào hành lang được không. Bây giờ mực nước đã rút lui, người từ bên ngoài tới từ cầu thang có thể lên lầu, rất không an toàn.”

Kiều Thanh Thanh buông tay ra, từ trong không gian lấy ra một túi bột mì, suy nghĩ một chút lại lấy ra một túi nilon, mở túi bột mì ra, dùng thìa múc bột mì bỏ vào túi nilon, được tầm nửa túi thì cô dừng tay.

“Nửa túi bột mì này cho bà Vương.” Đây giống như một lời cảm ơn cuối cùng gửi đến bà Vương vì kiếp trước đã đón nhận cô và vì nửa chiếc bánh khoai tây cuối cùng mà bà ấy cho cô. Cô không thể cho nhiều hơn, sẽ mang lại tai họa cho gia đình.

“Được.” Thiệu Thịnh An lại ôm cô: “Em làm vậy là đủ rồi, trước tận thế anh đã đưa chuyển phát nhanh cho nhà bọn họ đậu xanh, khoai tây và mấy loại hạt giống khác, chỉ cần nhà bọn họ sử dụng có kế hoạch, đến hôm nay cũng sẽ không thiếu hụt vật tư.”

“Em biết, chỉ là em muốn tặng thêm một chút đồ đạc, như vậy trong lòng em sẽ thoải mái một chút.” Hôm nay, sự xuất hiện của anh họ Đỗ Kiệt đã đánh thức những kỷ niệm xấu của cô.

Thiệu Thịnh An hôn lên mặt cô rồi dịu dàng nói: “Được, anh nhất định sẽ đưa cho bà Vương, hiện tại bà ấy chính là người lớn tuổi nhất trong tòa nhà này, bà ấy nhìn em lớn lên từ nhỏ, chúng ta tặng chút đồ là chuyện rất bình thường.”

“Ừm."

Thiệu Thịnh An nhanh chóng ra ngoài, một lát sau liền về nhà, cùng ông Thiệu cầm dụng cụ bắt đầu làm việc. Chuyện phá cửa một lần hai lần thành quen, chẳng mấy chốc, hai người đã cùng nhau tháo xong cánh cổng sắt rồi khiêng xuống tầng dưới và ép cánh cổng sắt vào lối đi cầu thang ở tầng bảy.

“Nơi này cũng phải chặn lại, nếu không người ngoài cầm một cái thang là có thể từ dưới cửa sắt trực tiếp lên cầu thang tầng tám.” Ba Thiệu chỉ vào cầu thang từ tầng bảy đến tầng tám nói.

“Vậy thì chặn lại, con về nhà lấy ít gỗ, không được thì lấy ít ống thép trực tiếp hàn lên.”

“Cái máy hàn này của các người dùng thật tốt, mấy năm nữa vẫn còn có thể dùng được.” Chú Vương ân cần khen ngợi: “Chất lượng này tốt thật đấy, lắp pin như này hẳn là rất đắt tiền đi.” Thiệu Thịnh An chỉ cười mà không trả lời.

Bốn mươi phút sau, khoảng trống cũng được hàn lại, Thiệu Thịnh An và ba Thiệu thu dọn dụng cụ về nhà.

Chú Vương tiến lên sờ vài cái, lay động hai cái, thấy cửa sắt và hàng rào sắt không nhúc nhích thì cực kỳ hài lòng, lê đôi chân chậm rì rì đi vào nhà. Ông ấy vốn bị viêm khớp, những ngày rét lạnh sẽ khiến cho hai chân ông ấy càng thêm đau đớn, tới hôm nay đi lại cũng không tiện nữa.

“Bên ngoài nóng như vậy, lại đang hàn đồ, vừa nóng vừa ồn ào, có cái gì hay ho.” Vợ ông ấy phàn nàn rằng chân của ông ấy không thuận tiện còn thêm phiền phức.

“Thân thể tôi tốt lắm đấy.” Sắc mặt của ông ấy không tốt, vợ ông ấy cũng không nói nữa, hai người đều nghĩ đến mấy đứa trẻ mất sớm, ôi, hai người bọn họ là bất tử à, cả mẹ nữa, ba người bất tử mạng lớn, mấy đứa nhỏ còn trẻ như vậy mà đã ra đi, kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu đen nhiều lần, thật khó chịu, thật đau lòng.”

“Haiz, hai đứa cũng đừng ồn ào nữa.” Bà Vương lấy bột mì ra: “Cái này là vừa rồi Thịnh An bí mật đưa cho mẹ, ôi, bọn họ đều là những đứa trẻ ngoan, chờ một chút lấy chút bột chiên, hòa chút nước vào rồi rồi chiên cho mấy đứa nhỏ ăn đi, nhìn xem đều gầy thành cái dạng gì rồi.”

Chú Vương khiếp sợ: “Thiệu Thịnh An cho ư, bột mì này còn rất tốt, không bị mốc.”

“Người ta sao lại lấy đồ mốc đem đi cho chứ.” Bà Vương lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận