Thiên Tai Càn Quét

Chương 336: Vô Đề

Chương 336: Vô Đề

Trước tiên hai người chưa nghĩ đến việc đi đâu để tìm thêm người cùng về xã khu mới mà xác định phương hướng đến nhà Tề Minh, đưa túi khoai tây kia đến. Thiệu Thịnh An còn đưa sáu quả cà chua làm quà cho người nhà Tề Minh, cảm ơn Tề Minh đã giúp anh. Nếu như không có người địa phương là Tề Minh dẫn anh thì Thiệu Thịnh An không thể nhận được nhiều việc như vậy. Người nhà Tề Minh nhiệt tình mời bọn họ ở lại ăn cơm, hai vợ chồng uyển chuyển từ chối, Thiệu Thịnh An cười nói: “Sau này nếu có cơ hội cháu sẽ quay lại, chúng cháu phải về sớm một chút, sợ muộn đi đường không an toàn.” Hai vợ chồng không vội về nhà ngay mà đến chợ phiên của xã khu Bình Sam đi dạo một vòng.

Hai người đi dạo, phát hiện có người bán thịt heo ở chợ, người mua còn rất nhiều.

“Đừng đi, đó là thịt lợn chết, bị sương mù dày đặc làm chết, ăn vào không tốt cho thân thể.” Một bà lão giữ bọn họ lại, ý bảo bọn họ xem cái rổ trên tay bà: “Tôi có trứng vịt! Là trứng vịt muối tôi tự làm! Các cháu mua trứng vịt đi, trứng vịt ăn ngon lại có dinh dưỡng!”

Thiệu Thịnh An cảm thấy hột vịt muối cũng không tồi, hỏi bà lão phải dùng cái gì để trao đổi.

“Có thuốc trị ho hay không? Cháu nhà tôi ho khan rất nhiều, thuốc được phát nhưng không đủ dùng, anh cho tôi hai túi, tôi liền đưa chỗ trứng vịt này cho anh! Cả rổ cũng đưa anh luôn!”

Nói xong, bà đem rổ nhét vào trong lồng ngực Thiệu Thịnh An. Ánh mắt bà lộ ra vẻ chờ mong, Thiệu Thịnh An quyết định mua chỗ trứng vịt này, Kiều Thanh Thanh ngăn anh lại, nói với bà lão: “Chúng cháu không mua.” Nói rồi kéo Thiệu Thịnh An rời đi.

“Ai! Cháu gái đừng như vậy nha! Chồng cháu nói muốn mua sao cháu lại ngăn cản làm gì! Đây chính là trứng vịt muối rất dinh dưỡng!”

Thiệu Thịnh An có chút kì quái, nhưng anh không lên tiếng, chỉ đi theo Kiều Thanh Thanh.

Bà lão đi theo bảy tám mét, Kiều Thanh Thanh đứng yên quay đầu lại đánh gãy lời bà: “Trứng vịt muối của bà thật sự có chất dinh dưỡng sao?” “Tôi…”

“Thanh tra ở bên kia kìa.”

Biểu tình của bà lão dù bị che giấu trong sương mù cũng khó nén hoảng loạn, bà ta xoay người chạy.

“Trứng vịt có vấn đề sao?” Thiệu Thịnh An hỏi.

“Đúng, đó là mánh khóe lừa bịp thương thấy, kia không phải trứng vịt muối, hẳn là quả bóng bàn, bà ta rót nước vào bên trong, lại bọc bùn ngụy trang bên ngoài,hơn nữa sương mù dày đặc tầm nhìn không tốt, không lấy ra nhìn kĩ thì không cách nào phát hiện vấn đề được.”

Thiệu Thịnh An hiểu ra: “Là anh sai, về sau anh sẽ càng cẩn thận hơn. Đúng rồi, còn mua thịt heo sao? Có thể ăn sao?”

Kiều Thanh Thanh gật đầu: “Heo chết trong sương mù có thể ăn, thế nhưng khẳng định giá hiện tại rất đắt, vẫn là không mua.”

Bọn họ tiếp tục đi dạo, gió thu hiu quạnh, Kiều Thanh Thanh chà xát cánh tay. “Không có gì đáng mua, chi bằng về nhà đi?”

“Được, sau khi về nhà có thể nói với mẹ về việc dệt áo lông, nhiệt động không khí trở lại bình thường, chờ mùa đông bắt đầu thì áo lông, khăn quàng cổ sẽ được tiêu thụ một lượng lớn.”

Hai vợ chồng chờ ở khu giao lộ xã khu mới, một giờ sau mới chờ đủ hai mươi người để cùng xuất phát, một chuyến này cảm giác an toàn tràn đầy, trên đường còn cặp đội tuần tra trị an từ phía đối diện đi lại đây, cảm giác an toàn lại tăng cao.

Buổi sáng ra cửa, buổi chiều hai người mới về đến nhà, không nghĩ tới trong nhà thế nhưng lại có khách.

“Trưởng thôn? Trường Thiên?”

Trưởng thôn Diệp cười ha hả đứng lên: “Đã lâu không gặp, ra ngoài thuận lợi không?”

Diệp Trường Thiên cũng đứng lên, cười không nói chuyện.

Thiệu Thịnh An vội tiếp bọn họ ngồi xuống, cùng Kiều Thanh Thanh ngồi xuống phía đối diện bọn họ, tò mò hỏi hai nhà họ sao lại cùng nhau tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận