Thiên Tai Càn Quét

Chương 535: Vô Đề

Chương 535: Vô Đề

Sóng nước khiến thuyền kayak không ngừng lắc lư, Kiều Thanh Thanh nhìn người tới.

“Hey, xin chào, mọi người có cần giúp đỡ không?” Có hai người trên thuyền xung kích, một người có kiểu tóc húi cua, một người có kiểu tóc vuốt ngược, người có kiểu tóc vuốt ngược huýt sáo dựa vào thuyền xung kích hỏi, Kiều Thanh Thanh cảm thấy ánh mắt phù phiếm và bất cẩn của anh ta đang nhìn cô.

Nghe thấy hỏi vậy, cô lắc đầu: “Không cần.”

“Anh Uy, ánh mắt của anh thật tốt, quả nhiên là một mỹ nữ.” Tóc húi cua cười hì hì: “Này người đẹp, em tên gì vậy? Mấy tuổi rồi?”

Sắc mặt Kiều Tụng Chi tối sầm, xua đuổi nói: “Bọn tôi không cần giúp đỡ, các người đi đi.”

Tóc húi cua nhíu mày, sau khi đánh giá mặt Kiều Tụng Chi lại cười: “Ôi, xem ra dì cũng là một mỹ nữ, chắc hai người là mẹ con nhỉ?” Nói xong cười khà khà hai tiếng.

Hai tiếng này nên nói như thế nào đây, Kiều Tụng Chi bắt đầu ngứa tay khi nghe vậy, tính cách đơn giản của Thiệu Thịnh Phi cũng có thể nghe thấy sự ngả ngớn trong đó.

Người ta là mẹ con, có thể cười như vậy sao? Kiều Tụng Chi vì lời nói và vẻ mặt thiếu tôn trọng đó mà tức giận, ngắn ngủi mấy ngày nửa tháng, cũng đủ để cho Kiều Tụng Chi hoàn toàn lột xác, bà ấy theo bản năng sờ vào con dao.

“Bọn tôi không cần giúp đỡ, các người rời đi đi.” Kiều Thanh Thanh nói lại lần nữa.

Tóc vuốt ngược hứng thú nhìn Kiều Thanh Thanh, nói: “Này, em cởi áo mưa ra, để anh nhìn dáng người của em nào.”

Kiều Tụng Chi rút dao ra, Thiệu Thịnh Phi tức giận hô: “Người xấu”

“Ha ha anh Uy có thấy không, vậy mà bà ấy còn rút dao ra, bọn họ thậm chí còn có cung nỏ? Người đàn ông này có phải đầu óc có vấn đề hay không, em thấy hình như anh ta là một người thiểu năng trí tuệ, anh Uy anh xem dáng vẻ bọn họ kìa, thật buồn cười quá đi.” Thốn Đầu ngoan ngoãn đóng vai con chó đáng ghét, cười khúc khích và khoa trương.

Uy Thiếu bị chọc cười, cười càng to hơn.

Nhìn hai người này, Kiều Thanh Thanh biết nhà mình đã gặp phải con trai nhà quyền quý hoặc con nhà giàu, cũng chỉ có loại người xuất thân này mới có thể ở thời đại mỗi người đều cực khổ như vậy trang bị đầy đủ thuyền xung kích đi dạo, trêu chọc cô. Trước trận động đất lớn, khi ở đội trị an cô đã gặp nhiều người như vậy, nhiều người sống sót bình thường phải dựa vào hai chân đi bộ ra ngoài đồng đào rau dại kiếm thêm thức ăn, các thế hệ thứ hai lại có thể lái chiếc xe đã được cải tiến kết bạn đi dã ngoại mạo hiểm để tìm kiếm sự kích thích, bỏ lại đằng sau những tiếng ồn cùng với tiếng nhạc rock ‘n’ roll đinh tai nhức óc.

Đối đãi với loại người này, Kiều Thanh Thanh biết cách tốt tốt nhất là thuận theo bọn họ, những người này không phải lo ăn mặc nhưng thế giới tinh thần bị thiếu thốn, cho nên đi trêu chọc khắp nơi, tìm chuyện hiếm thấy để chơi đùa, chính mình thuận theo, bọn họ tự nhiên rất nhanh sẽ mất đi hứng thú, nhàm chán rời đi. Nhưng cô không muốn như vậy, cô cố gắng nhiều năm như thế không phải vì hôm nay tự khiến mình phải ấm ức, cô có thể bảo vệ mình, bảo vệ người nhà.

Thấy Kiều Thanh Thanh cũng giơ cung lên, tóc húi cua càng cười khoa trương hơn: “Oa anh Uy xem kìa, người đẹp này là một bông hồng có gai đó, cũng không biết bắn có chuẩn hay không, em thấy anh Uy phải đến dạy cô ấy kỹ thuật nha hahaha.”

“Nào nào, em cho anh xem dao của em, anh cho em xem súng của anh.” Uy Thiếu lấy một khẩu súng ngắn màu đen từ trong túi ra, cợt nhả dùng ngón tay xoay vòng quanh cò súng một vòng, sau đó cầm nhắm ngay Kiều Thanh Thanh: “À người đẹp, em hẳn là chưa từng thấy qua súng đi, em nói là cung nỏ của các em nhanh, hay là súng của anh nhanh đây.”

Vẻ mặt cợt nhả, tự cho là đúng.

Kiều Thanh Thanh có sát ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận