Thiên Tai Càn Quét

Chương 427: Vô Đề

Chương 427: Vô Đề

“Nước dưa hấu ngon ghê, đúng là không đâu thoải mái bằng ở nhà.” Thiệu Thịnh An đặt ly nước xuống, cũng quan tâm đến tình hình của người nhà suốt một tháng qua như Kiều Thanh Thanh. Biết được tất cả đều ổn, anh mới cảm thấy yên tâm, lại hỏi thăm tình hình ba Thiệu bên kia thế nào.

“Ba con rất tốt, ông ấy bảo tháng này lại tăng sản lượng, thức ăn trong nhà máy còn tốt hơn lúc trước, ông ấy mập lên nữa kìa. Đây này, đây là ảnh mẹ chụp lại.” Mẹ Thiệu lấy điện thoại di động ra cho Thiệu Thịnh An và Kiều Thanh Thanh xem.

Kiều Thanh Thanh về nhà trải quan những gì thì Thiệu Thịnh An cũng trải qua như thế, cô cười nghe các mẹ hỏi thăm, lại nghe chồng trả lời, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng,

“Được rồi, Thanh Thanh và Thịnh An trên đường về nhà chắc là mệt mỏi lắm rồi, để cho chúng nó nghỉ ngơi trước đi. Giường của các con trong phòng khách đã cất đi từ lâu rồi, thôi đừng lấy ra làm gì nữa cho phiền phức, các con cứ ngủ trong phòng của mẹ đi, mẹ với A Hà cùng Phi Phi nằm sát một tí là được. Kiều Tụng Chi nói.

Hai người tiếp nhận ý tốt của bà ấy, đêm hôm đó liền ngủ ở phòng ngủ phụ.

Kiều Thanh Thanh không hỏi gì về chuyện Thiệu Thịnh An giấu diếm, hai người nghỉ ngơi thoải mái một đêm, ngày hôm sau đồng hồ sinh học khiến bọn họ tỉnh dậy gần như cùng một lúc. Thiệu Thịnh An xuống lầu tuần tra một chút, Kiều Thanh Thanh nấu cơm, nấu xong bữa sáng thì Thiệu Thịnh An cũng lên, trong tay còn xách theo xác của một con kền kền.

“Chắc chính là nó đang làm ồn ào mấy ngày nay đây, con này lớn thật đấy.” Kiều Tụng Chi cảm khái, lại hỏi nên xử lý như thế nào: “Sau khi đội cung nỏ các con bị điều đi thì không còn xe tới đây chở xác đi nữa rồi, có điều mẹ đã từng nhìn thấy người của đội cung nỏ, hình như là tuần tra lưu động, mấy ngày mới tới một lần.”

“Không sao, cứ cất đi trước đã, đợi con và Thanh Thanh đi làm rồi sẽ giao cho đơn vị.” Thiệu Thịnh An bỏ thi thể vào thùng kín, để Kiều Thanh Thanh thu vào trong không gian.

Ăn sáng xong, Kiều Thanh Thanh hào hứng lên lầu nhặt trứng gà. Gà nhà nuôi rất khỏe, tính tình cũng tương đối dữ dằn, Kiều Tụng Chi nhét cho cô một cái chai coca cỡ lớn, miệng chai bị cắt ra một đoạn, vừa đủ để có thể nhét tay vào, thân chai biến thành một vòng bảo hộ cho cánh tay.

“Đúng rồi, đeo vào như thế đấy, không là mấy con gà mái kia mổ đau lắm.” Để đảm bảo Kiều Tụng Chi còn nhét thêm một cái khăn vào thân chai, nói là như vậy sẽ an toàn hơn, cho dù bị gà mổ rách thân chai thì vẫn còn cái khăn đỡ lại phần nào.

“Mẹ, kinh nghiệm nhặt trứng gà của hai người thật phong phú.” Khóe mắt Kiều Thanh tràn ngập là ý cười.

Lúc thao tác, Kiều Thanh Thanh đã cảm nhận được sự hung ác của đám gà mái, hết lần này đến lần khác, cho dù cách chai nhựa và khăn mặt, cô cũng có thể cảm giác được sức lực cùng sự sắc bén kia, có thể tưởng tượng nếu không có cái chai ngăn lại thì có khi sẽ bị mổ đến tận xương.

Trứng nhặt về lại được đem ra chiếu đèn, trứng không có trống được bỏ vào giỏ xách vào phòng bếp, trứng có trống thì bỏ chung với trứng đợt trước, được Kiều Thanh Thanh cất đi. Nhìn không gian đầy ắp trứng đã được thụ tinh xếp chồng lên nhau ngay hàng thẳng lối, Kiều Thanh Thanh thấy vô cùng thỏa mãn. Trứng gà được thụ tinh trước khi tận thế xảy ra vẫn chưa dùng hết, trứng vịt thụ tinh cất trữ vẫn chưa dùng đến, bên này lại có trứng gà thụ tinh mới thêm vào, tương lai cả nhà bọn họ chắc chắn không lo thiếu trứng thịt nữa rồi, đây thật sự là một chuyện đáng để vui mừng.

Ba ngày ở nhà, Thiệu Thịnh An giết mấy con gà trống đã già mà mẹ Thiệu đã nói, Kiều Thanh Thanh không cất chúng vào trong không gian mà để ở ngoài, mỗi ngày ăn một con.
Bạn cần đăng nhập để bình luận