Thiên Tai Càn Quét

Chương 599: Vô Đề

Chương 599: Vô Đề

“Cứ coi như là sau này lục địa này bị sụp đổ rồi thì chúng ta vẫn có thuyền phao, khi gặp phải cá mập thì có thể chạy rất nhanh. Dù sao thì chúng ta cũng có thuyền, nếu như gặp phải cá mập thì anh và em còn có ba, ba người chúng ta khỏe mạnh nên nhất định có thể chèo thuyền đi xa rất nhanh. Hơn nữa thuyền của chúng ta nhất định sẽ theo sát thuyền đội Thang Châu, bọn họ có vũ khí, chắc chắn là có thể giết chết cá mập.” Thiệu Thịnh An ôn tồn nói.

Kiều Thanh Thanh nắm tay anh, hai vợ chồng dựa vào nhau, cô thở dài một hơi. Mấy ngày nay lúc nào cô cũng mệt mỏi toàn thân, lo lắng cho tương lai. Lúc này về đến nhà cô mới thực sự là chạm chân xuống đất, lo lắng từng bước một, dù sao thì cũng phải sống tiếp đã.

Năm ngày sau, cuối cùng Kiều Thanh Thanh cũng được nghỉ hai ngày, cô đi vào trong khu rừng kia lấy gỗ cùng với hai anh em Thiệu Thịnh An.

Cả đường gập ghềnh, cho đến khi nhìn thấy một dải nước lấp lánh dưới ánh mặt trời ở đằng xa thì Kiều Thanh Thanh mới giơ tay lên che trán lại rồi hỏi: “Đến nơi rồi sao?”

“Ừm, băng qua con suối kia là tới nơi.”

Con suối không hề nhỏ, rộng ba mét, độ sâu thì không đoán được. Lúc lần đầu tiên tới đây, sau khi Thiệu Thịnh An chắc chắn khi mặt đất nứt lở không có sinh vật nguy hiểm nào dưới nước thì anh mới xuống. Anh cẩn thận lặn xuống, phát hiện là căn bản không tìm thấy đáy nên anh không dám bơi xuống chỗ tối hơn phía dưới sâu.

Lần này tới thì đã có kinh nghiệm rồi, Thiệu Thịnh An mang theo hai tấm gỗ đã cắt, vừa hay dùng để bắc qua, xe cũng có thể đi qua. Sau khi xe đi qua được thì Thiệu Thịnh Phi thu tấm gỗ lại.

Cách đó không xa có người đang múc nước, họ nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên nhìn, sau đó thì khiên thùng nước đi. Tầm mắt của Kiều Thanh Thanh cứ nhìn theo, cho đến khi người kia biến mất ở nơi nào đó sau đống đổ nát thì thôi.

“Vẫn còn khá nhiều người sinh sống ở đây, hôm đó anh và anh cả đến đây còn nhìn thấy có người đi chặt củi đốt lửa nữa.” Thiệu Thịnh An giải thích, khu rừng này có một thung lũng thoai thoải từ khe nứt trong trận lở đất, hơn nữa bên trong khe nứt còn nó nước, nhất định là sẽ thu hút những người sống sót tới đây tụ họp.

Đi tiếp về phía trước khoảng bảy tám cây số nữa thì Kiều Thanh Thanh mới nhìn thấy bóng dáng của khu rừng.

Cô không bình tĩnh được mà hơi chấn động: “Khu rừng này thật là lớn, đều là cây Dương còn sống.” Trong lòng cô hơi nghi ngờ, tình hình khí hậu mấy năm nay vô cùng khắc nghiệt, đặc biệt là mấy năm bắt đầu xảy ra thiên tai. Nhiệt độ lần lượt xuống thấp rất lạnh vào mùa đông và mùa hè thì nhiệt độ cao rất nóng nực, loài cây này đã trở thành cây khô từ lâu rồi mới đúng chứ. Coi như là sau này thời tiết nóng bực kết thúc thì khu rừng này sống lại, nhưng sau đó lại có mưa axit tấn công. Những loài cây nào có mọc lại từ đầu đi nữa thì cũng không thể lớn nhanh thành cây đại thụ che kín bầu trời như vậy trong khoảng thời gian ngắn được. Đây thật là không hợp lý.

“Lúc anh nhìn thấy cũng bị dọa giật cả mình, vì vậy nên nhất định phải đưa em đến xem tận mắt.” Sắc mặt của Thiệu Thịnh An cũng rất nghiêm túc.

Sau khi vào trong rừng, Thiệu Thịnh Anh đưa Thiệu Thịnh Phi đi tìm những cây bị đổ trước. Rõ ràng là lần trước đến vẫn còn rất nhiều cây, nhưng lần này tới thì đã thấy thưa đi rất nhiều. Thiệu Thịnh An nhớ tới lúc trên đường đi nhìn thấy dấu bánh xe còn rất mới, rõ ràng là có một nhóm người đã tới một lần rồi.

Kiều Thanh Thanh thì đang nghiên cứu bí mật của khu rừng này. Hai khúc gỗ ở nhà kia cô cũng xem qua rồi, nghe nói là bị bão quật đổ. Sau khi mấy người Thiệu Thịnh An sửa chữa xong thì thân cây chỉ còn lại một nửa, nhưng vẫn có thể nhìn ra được đường kính của cây khô là khoảng chừng ba mươi cm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận