Thiên Tai Càn Quét

Chương 220: Vô Đề

Chương 220: Vô Đề

Ở nhờ nhà hàng xóm đợi ba chồng con về hông phải tốt sao, ba chồng con về sẽ không ai dám bắt nạt nhà chúng ta nữa".

"Mẹ!" Trịnh Tú Nghi hất tay bà ra: "Bây giờ con chỉ có thể dựa vào chính mình, con không đợi được ba chồng về nhà, Trần Ngữ ôm em gái của con đi, chúng ta đi thôi.”

Vợ của Trần Bính Cương đứng đó khóc, nhưng cuối cùng bà cũng nhặt đồ đạc của mình chạy theo Trịnh Tú Nghi.

Trịnh Thiết Huy không vớt vát được chút của cải nào, đây không phải là lần đầu tiên ông ta thua lỗ như vậy, những năm đầu ông ta cũng kinh doanh thua lỗ, nhưng chưa bao giờ khiến ông ta suy sụp như này, ông ta giống như một con thú bị mắc bẫy, mắt ông ta đỏ hoe vì giận dữ.

Khi Trịnh Lương Dĩnh tỉnh dậy, giọng cô ta khàn khàn, cô ta cảm thấy tức ngực, chóng mặt và buồn nôn.

"Em trai, em trai đâu?"

Bà Trịnh rơm rớm nước mắt: “Em của con, em của con đã không còn nữa.”

"Tỉnh rồi thì tốt, để mẹ dìu con, chúng ta đi thôi." Trịnh Thiết Huy sợ sự thật về vụ hỏa hoạn bị những người khác phát hiện, thực ra người ngoài có ra sao cũng không thể đoán được rằng người phóng lửa là con ông ta, chỉ nghĩ rằng đây là chuyện ngoài ý muốn. Nhưng Trịnh Thiết Huy chột dạ, sợ bị người ta biết rồi lén trả thù mình. Vừa rồi ông ta từ cửa sổ nhìn xuống thì thấy nhà 801 bên cạnh cùng nhà họ Vương và nhà họ Trần ở tầng dưới đều đã rời đi.

Ông ta cõng thi thể con trai trên lưng, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, gia sản cũng mất trắng, trong lòng ông ta vô cùng nặng nề.

Lần thứ hai trở về hai bàn tay trắng, ông ta thực sự có thể Đông Sơn tái khởi một lần nữa sao?

Người dân ở các tòa nhà khác cũng hồi hộp theo dõi vụ cháy.

"Toàn bộ tòa nhà đang bốc cháy, trời ơi nó có thể lan sang bên chúng ta không."

"Tôi đi xem một chút, lầu năm lầu sáu bốc cháy, là lửa sao? Tại sao lại có lửa?"

"Mau đào đất dập lửa đi, muốn tòa nhà của chúng ta cũng cháy sao?"

Nhà họ Vương và nhà họ Trần đi theo Kiều Thanh Thanh, đều chọn siêu thị Thanh Huy làm chỗ tạm trú.

“Nơi này đã khóa, có dấu chân.” Vương Gia Hân chỉ vào vị trí kho hàng, vừa định gõ cửa liền bị bà Vương ngăn lại.

"Nếu như Thanh Thanh cùng người nhà ở bên trong, hiện tại nhất định đã khóa cửa nghỉ ngơi, đừng quấy rầy người khác."

Vương Gia Hân xấu hổ rút tay lại.

Họ có rất nhiều người trong đại gia đình này, phải mất một lúc lâu mới dọn được một chỗ để ngồi xuống. Bọn nhỏ ngủ say, bà Vương sờ sờ mặt bọn nhỏ, ôn nhu nói: "Ngủ đi, thức dậy mặt trời sẽ lặn."

"Bà nội, cháu đói bụng."

Vương Gia Hân nói: "Con ngủ đi sẽ không đói bụng nữa."

Bà Vương lấy trong túi ra một chiếc khăn tay, hai tay run run chậm rãi mở ra, bên trong có nửa miếng bánh khoai, bà ấy bóp bánh khoai thành nhiều miếng nhét vào miệng bọn nhỏ: “Nuốt từ từ, ăn cái này sẽ no."

Vương Gia Hân quay đầu lau nước mắt.

Khi mặt trời lặn, phía tiểu khu Kim Nguyên đã trở thành một biển lửa, ngày càng nhiều người chạy khỏi tiểu khu, mang theo những chiếc túi lớn nhỏ. Ngọn lửa ở đây cũng đã thu hút sự chú ý của những người khác, những người có ý định xấu xa muốn câu cá trong vùng nước khó khăn sẽ đến đây khi mặt trời lặn.

Kiều Thanh Thanh khá có kinh nghiệm trong việc sống sót và trốn thoát. Cô đặt báo thức, thức dậy trước khi mặt trời lặn sau đó đánh thức cả gia đình bằng một bữa tối thịnh soạn.

Trước khi đi, cô thu dọn hết đồ đạc, Thiệu Thịnh An dùng đèn pin kiểm tra mặt đất cẩn thận, không để lại dấu vết của sinh hoạt, để mọi người sau khi nhìn thấy không thể suy đoán về mức sống của gia đình mình.

“Ngọn lửa trong tiểu khu thực sự lớn, nó vẫn đang cháy.” Ba Thiệu và những người khác đứng trước siêu thị với vẻ mặt kinh ngạc.

Trong nhà kho, Kiều Thanh Thanh ở một mình với Thiệu Thịnh An, cô muốn thảo luận vài điều với anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận