Thiên Tai Càn Quét

Chương 585: Vô Đề

Chương 585: Vô Đề

Chúng tôi đang tìm kiếm vùng đất mới. Chúng tôi đã sử dụng độ sâu của những vết nứt trên mặt đất để lái thuyền ra ngoài và gom chúng lại với nhau. Ban đầu chúng tôi muốn đợi mùa mưa qua đi, nhưng Thang Châu đột nhiên bắt đầu sụp đổ. Sự sụp đổ gây ra rung chuyển nghiêm trọng và những chiếc thuyền nhỏ hơn bị lật. Chúng tôi phải rời đi, tìm kiếm và cứu hộ trên đường đi, và dừng lại ở đây."

Thịnh Miểu cười với Kiều Thanh Thanh: "Khi nhìn thấy mảnh đất này, chúng tôi còn tưởng rằng đó là một mảnh đất khác sau khi Thang Châu bị chia cắt, không ngờ lại là Tây Thành. Đêm qua, hai binh lính từ Tây Thành đến hỏi thăm tin tức. Đồng đội của tôi và tôi sau khi nghe được điều đó đều nghĩ rằng đây là một giấc mơ."

Kiều Thanh Thanh im lặng một lúc: "Hướng thuyền mọi người đến từng là hướng của Diệp Sơn.”

"Tôi nghe đồng đội nói rằng vỏ trái đất có thể đã di chuyển." Thịnh Miểu thở dài: "Tôi đã nói với cô tất cả những gì cô muốn biết, chúng tôi phải ở đây một thời gian. Nếu có ai ở bên đó có gì thắc mắc hai người có thể giải đáp giúp tôi, nhân tiện đừng nhìn vào thực tế là chúng tôi không có nhiều người, chỉ huy đã bảo họ tìm đường theo một hướng khác khi chúng tôi đang trên đường, chúng tôi sẽ gửi tín hiệu khi chúng tôi đến đây, nên các hạm đội khác cũng sẽ đến sau đó."

Hiểu được hàm ý trong lời nói của Thịnh Miểu, Kiều Thanh Thanh gật đầu: "Cảm ơn cô đã giúp tôi làm sáng tỏ thắc mắc của mình. Những gì cô nói tôi sẽ truyền lại cho những người khác, tôi tin rằng sẽ không có ai dám nghĩ sai về hạm đội." Thiệu Thịnh An đang ngồi bên cạnh im lặng gật đầu với cô, hai người cùng nhau đứng dậy rời đi.

Hai vợ chồng chậm rãi đi dọc bờ biển. Thiệu Thịnh An nhẹ nhàng nói: "Thiên tai đối mặt với bờ biển Thang Châu nghiêm trọng hơn nhiều so với chúng ta, ít nhất số người sống sót có thể chạy trốn bằng một đội tàu. Ở những nơi chúng ta không biết như căn cứ Hi Thành chắc cũng còn nhiều người sống sót. Anh đoán họ có thể đang sống trên một mảnh đất khác.”

"Em cũng rất chờ mong đây. Đội tàu này có rất nhiều vật tư, lợn gà vịt, sinh lực sinh tồn nhìn qua rất mạnh. Thịnh An, em rất vui khi nhìn thấy đội tàu này." Kiều Thanh Thanh nói xong ánh mắt của mắt cô bình tĩnh nhìn qua.

Một số người dường như đang tìm kiếm nguồn cung cấp và đào bới những thứ khác nhưng họ vẫn tiếp tục nhìn vào đội thuyền.

Thiệu Thịnh An cũng chú ý tới, thấp giọng nói: "Những người đó anh từng nhìn thấy, hình như là người đến từ doanh trại lớn bên kia."

Kiều Thanh Thanh cười lạnh một tiếng: "Vừa rồi anh cũng nghe Thịnh Miểu nói rồi đó, Đội tàu Thang Châu biết rất rõ điều đó. Trong đó còn có hợp đồng mại dâm khi tuyển người. Bầu không khí trong trại rất tồi tệ, thậm chí còn có cả lều "đèn đỏ".”

Đội tàu này vừa xuất hiện liền như một con cừu béo mập, đại doanh trại của đoàn xe đã rất kinh ngạc khi nhìn thấy đội tàu đầy ắp vật tư, cho dù không có vật tư thì mỗi một chiếc thuyền cũng đủ khiến bọn họ nổi lòng tham.

"Để kệ cho bọn họ tự tìm đường chết đi." Thiệu Thịnh An đối với hành vi xấu độc chiếm lấy biển của đoàn đại doanh trại rất không hài lòng, không phải ai cũng nguyện ý mỗi ngày đi tới đi lui sáu bảy cây số để câu cá. Rõ ràng vùng biển này lớn như vậy, ai cũng có thể câu cá nhưng bên kia cố tình làm vòng vây kiên cố thu hết nguồn lợi về phía họ, gây bất lợi cho những người khác. Thật là xấu xa mà!

Sau khi về đến nhà, Kiều Thanh Thanh nói chuyện với người nhà, còn Thiệu Thịnh An thì đi tìm Tống Tam Hà, quả nhiên hôm nay Tống Tam Hà không đi câu cá, thấy tâm trạng anh ta vẫn không tốt, Thiệu Thịnh An an ủi, nói với anh ta những tin tức mà mình hỏi thăm được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận