Thiên Tai Càn Quét

Chương 101: Vô Đề

Chương 101: Vô Đề

“Nhiệt độ này là đủ rồi, trời vào thu ban đêm cũng chỉ tầm mười hai đến mười sáu độ.” Thiệu Thịnh An gọi cô lên giường.

“Em không ngủ được, anh ngủ trước đi.”

Thiệu Thịnh An xuống giường dắt cô về: “Trên giường có chăn ấm nệm êm, cho dù em không ngủ được cũng đừng đứng trên đất như thế.”

Hai vợ chồng vừa nằm xuống thì nghe loáng thoáng dưới lầu có tiếng khóc, chỉ là cửa sổ đóng chặt quá, âm thanh nghe không rõ lắm.

“Vừa rồi mẹ hỏi anh, anh không nói kỹ đúng không?” Kiều Thanh Thanh nhẹ giọng hỏi.

“Ừm, lúc anh đi gõ cửa, nhà bà Vương mở cửa cho anh, có vẻ như ông Vương sắp không xong rồi, nước nóng cũng không uống được, hình như tình hình mấy đứa trẻ nhà bà Vương cũng không được tốt lắm, anh nghe thấy em gái của Gia Nhạc, là Gia Hân ấy, đang khóc. Anh rót nước cho họ xong thì liền đi sang nhà ông Trịnh, nhưng mà nhà họ không mở cửa cho anh. Nhà ông Điền thì con trai Trần Bính Cương mở cửa, tình hình của ông bà cụ cũng không tốt lắm, anh để bình nước nóng lại cho họ rồi.”

“Thịnh An, em không biết vì sao lại đến sớm như thế, rõ ràng mới tận thế được có bốn tháng, mà tính ra còn chưa đầy bốn tháng nữa, sao lại hạ nhiệt rồi, còn rất nhiều thứ em vẫn chưa chuẩn bị xong.”

Đang nói chuyện thì có tiếng khóc từ dưới lầu vọng đến, Vương Gia Nhạc lớn tiếng khóc gọi “Ông nội”.

Kiều Thanh Thanh chết lặng: “Chắc là ông Vương mất rồi, ông ấy vốn đã có bệnh tim mạch, em nhớ rõ thời điểm hạ nhiệt, nhà ông Vương còn mất đi ba đứa trẻ nữa. Sau khi Trần Bính Cương vào ở trong nhà ông Điền vẫn luôn rất quan tâm đến hai ông bà, kiếp trước lúc mới bắt đầu hạ nhiệt hai ông bà đều không có việc gì, mãi đến sau này mới ngã bệnh. Thịnh An, em đã chuẩn bị rất nhiều, em còn muốn nhắc nhở bọn họ trước, ví dụ như đêm hạ nhiệt em sẽ bày trò gì đó để cho mọi người ngủ muộn một chút, như vậy lúc hạ nhiệt bọn họ còn có sự chuẩn bị, em còn định sẽ nhắc họ chuẩn bị vật tư mùa đông trước, rõ ràng còn hơn nửa năm nữa mới bắt đầu cơ mà!”

“Thanh Thanh, đây không phải lỗi do em.” Thiệu Thịnh An trịnh trọng nói với cô: “Em đã làm hết những gì em nên làm rồi, em không cần phải tự trách mình.”

Kiều Thanh Thanh lắc đầu: “Thịnh An, anh đừng nghĩ em cao thượng như vậy, em cũng không tự trách mình, ngoại trừ cả nhà mình em không có cách nào đưa những người khác vào phạm vi trách nhiệm của em được. Em là người ích kỷ, em chỉ có thể thuận tay giúp đỡ người khác với điều kiện bản thân em đã được an toàn, nhiều hơn nữa em cũng chỉ có thể lo cho người nhà của chúng ta mà thôi. Thịnh An, lần trước từ chuyện sạt lở đất chúng ta đã chắc chắn tương lai có thể thay đổi được, lúc ấy em đã rất vui, em cảm thấy kết cục bế tắc đã được định sẵn trong tương lai vẫn còn đường để hóa giải. Nhưng bây giờ em mới hiểu được, tương lai có thể thay đổi thì quỹ đạo của tận thế cũng có thể thay đổi.”

Đây là điều khiến cho cô đau đớn nhất.

Ưu thế của cô là vật tư trong không gian cùng với cái nhìn tổng quát về thiên tai sắp tràn đến, nhưng trận đại hạ nhiệt bất thình lình này đã thay đổi tất cả.

Ví dụ như trận động đất lớn gián tiếp khiến cô tử vong, trận động đất lớn đó cũng sẽ đến sớm hơn sao? Cô dự định trước khi trận động đất lớn đó xảy ra sẽ cùng người thân rời khỏi nhà, tìm đến một nơi bằng phẳng, nhưng bây giờ làm thế nào để xác định ngày tháng đây?

“Em lo lắng quá rồi đấy, Thanh Thanh, anh đã nói em có thể san sẻ bớt áp lực của mình cho anh mà, không sao đâu, từ giờ đến lúc xảy ra trận động đất lớn vẫn còn một ít thời gian, em đừng lo quá như vậy.”

Dưới sự trấn an của Thiệu Thịnh An, cảm xúc của Kiều Thanh Thanh dần dịu xuống, cô nhắm mắt lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận