Thiên Tai Càn Quét

Chương 587: Vô Đề

Chương 587: Vô Đề

Điều đó tùy thuộc vào hành vi của đội tàu hôm nay, tương lai chúng ta có thể cần nhân giống trồng trọt, nhân lực, đến lúc đó, chờ vết thương trên tay chân cha mẹ lành lặn, có thể để họ đi xin việc."

Thiệu Thịnh An trả lời: "Được. Còn anh sẽ xem xét tình hình, nếu họ cần một thợ điện, anh sẽ đăng ký. Anh trai rất khỏe, chúng ta có thể nói rằng anh ấy là trợ lý của anh. Còn mẹ nên làm gì bây giờ? Mẹ Kiều cũng ứng tuyển vào vị trí chăn nuôi cùng với bố mẹ Thiệu chứ?"

Kiều Thanh Thanh suy nghĩ một lúc, lấy cảm hứng từ những gì Thiệu Thịnh An nói về trợ lý: "Khi em có được chỗ đứng vững chắc, em sẽ nói rằng em cần một trợ lý rồi bảo mẹ đến, nếu họ không đồng ý thì hãy bảo mẹ tham gia vào vị trí chăn nuôi gia súc cùng ba mẹ Thiệu. Đây là con đường tốt nhất rồi, nếu vẫn còn thiếu một vài vị trí thì chúng ta sẽ sử dụng vật phẩm để đổi lấy vị trí trên thuyền. Chúng ta cũng cần làm một chiếc thuyền gỗ lớn hơn có đủ sáu chỗ ngồi."

Giọng nói tươi cười của Thiệu Thịnh An từ trong gió truyền đến: "Được, kế hoạch này khiến anh yên tâm hơn rồi."

Sau khi về đến nhà, bọn họ cũng không nhắc tới chuyện vừa rồi nữa, cả nhà ăn tối vui vẻ như thường lệ. Kiều Tụng Chi hỏi: "Hôm nay hai đứa đi lấy nước sao về muộn vậy?"

Kiều Thanh Thanh mặt không đổi sắc: "Bọn con đi hẹn hò một chút."

Kiều Tụng Chi sửng sốt một lúc, vuốt vuốt mái tóc rồi quay đầu lại: "Bát của con đâu, để mẹ lấy cơm cho.”

Bữa tối là tôm bóc vỏ xào trứng chim, canh sườn hầm vỏ dưa hấu, sườn rang trộn rong biển, tuy ít món nhưng số lượng nhiều vừa đủ cho một nhà sáu người. Trong bữa ăn, Kiều Thanh Thanh trước tiên nói ra kế hoạch của mình: "Nếu kế hoạch này thành công, đãi ngộ hẳn là không tồi."

Khi nghe Thiệu Thịnh An và Kiều Thanh Thanh muốn tìm việc làm, mẹ Thiệu và Kiều Tụng Chi đều đồng ý.

Kiều Tụng Chi nói: "Ở nhà không có nhiều việc, mẹ và mẹ Thiệu có thể ở nhà chăm sóc đàn vịt."

Mẹ Thiệu nói: "Đúng vậy, quả là tiếc, trên TV nói rằng con người chỉ có thể tiến bộ bằng cách học hỏi, Thanh Thanh nhà ta có kỹ năng tốt như vậy đáng lẽ nên được nổi danh khắp nơi."

Ba Thiệu cũng đồng tình: “Đúng vậy, con muốn đi thì cứ đi, chuyện gia đình không cần lo lắng, ở đây đã có ba lo. Thịnh An có đi không con?”

Thiệu Thịnh An nói: "Con cũng sẽ đi tìm xem ở đó có cần thợ điện hay thợ sửa chữa không."

Ba Thiệu gật đầu hài lòng. Ngày hôm sau, Kiều Thanh Thanh cầm hộp thuốc và đi đến đội tàu Thang Châu, điều đầu tiên cô làm là đến gặp Thịnh Miểu nhờ cô ấy làm người giới thiệu cho mình.

"Thang Châu từ sau trận động đất liền bị nước bao phủ, cô lại luôn ở trên biển, từ khi đến đây cũng luôn sống ở ven biển, độ ẩm trên biển không tốt đối với vết thương cũ, cô có cảm thấy gần đây vết thương cũ đau nhức không chịu nổi, giống như một hàng ngàn con kiến đang gặm nhấm vết thương không. Tôi là một bác sĩ. Sau thiên tai và ngày tận thế, tôi đã theo học một vị bác sĩ lão làng của Trung Quốc trong vài năm. Tôi biết một số phương pháp điều trị cơ bản, tôi cũng có thể tự làm thuốc mỡ. Cô có muốn bôi thuốc mỡ của tôi làm không?"

Trước mặt Thịnh Miểu, bất kể là lần đầu tiên hay lần thứ hai, Kiều Thanh Thanh luôn thẳng thắn như vậy. Kê thuốc đúng bệnh lại đúng theo ý thích của Thịnh Miểu. Cô ấy có chút nghi hoặc nhìn Kiều Thanh Thanh: "Cô muốn bán thuốc ư?"

Kiều Thanh Thanh nói: "Tôi cảm thấy đội tàu Thang Châu của cô rất mạnh, là đối tượng rất thích hợp để gia nhập. Tôi muốn làm bác sĩ cho thuyền của các cô."

"Bác sĩ của tàu sao?" Thịnh Miểu do dự.

Đương nhiên, trên tàu bọn họ có bác sĩ rồi nhưng số lượng bác sĩ không đủ, căn bản luôn bận rộn. Cô ấy hỏi Kiều Thanh Thanh: "Cô là bác sĩ gì vậy? Nội khoa hay ngoại khoa? Cô giỏi về cái gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận