Thiên Tai Càn Quét

Chương 303: Vô Đề

Chương 303: Vô Đề

Về đến nhà khi trời đã sáng rõ, Kiều Thanh Thanh cả người toàn là mồ hôi, sau khi về nhà đi thay quần áo rồi lại đi xem tình hình ba Thiệu.

“Vẫn đang ngủ, chuyện bên kia thế nào rồi con, lãnh đạo của ba chồng con nói sao?” Kiều Tụng Chi hỏi.

“Tìm được ạ, chúng ta yên tâm chờ kết quả là được.”

Trước khi có kết quả, hôm sau tan tầm Lục Bình liền tới thăm. “Hôm nay có một đứa trẻ rơi xuống cống thoát nước, lúc vớt lên thì đã ngừng thở rồi.” Lục Bình nắm chặt tay, ánh mắt đồng tình: “Đầu bị rách một vết to như vậy, chảy thật nhiều máu…”

Kiều Tụng Chi khiếp sợ: "Tại sao lại như vậy, cũng là, cũng là nắp giếng hỏng ư?”

Lục Bình gật đầu, ông ta nhỏ giọng nói: “Nghe nói khu xã lân cận cũng có người rơi vào, cả xe lẫn người đều bị ngã xuống, không nhận ra mặt mũi nữa.” Kiều Thanh Thanh liền nói ông gần đây phải cẩn thận một chút, Lục Bình liên tục gật đầu: “Chú biết, đồng nghiệp của bọn chú đều nói thầm, gặp được nắp giếng phải cẩn thận một chút đừng đụng vào, những cái nắp giếng đó… Có vẻ như đều không phải quá chắc chắn, chất lượng có vấn đề. Vận khí của anh Thiệu còn tính là tốt, không có chuyện gì lớn, hôm nay anh ấy đã khá hơn chưa?”

Ba Thiệu được mẹ Thiệu đỡ ra tới cùng Lục Bình hàn huyên vài câu, ông vẫn luôn nắm tay Lục Bình cảm tạ, làm khuôn mặt đen nhánh của Lục Bình chất phác thẹn thùng đến nỗi đỏ rực.

Thế nhưng ông vẫn cảm thấy váng đầu, ngồi một lát thì vào nhà, Lục Bình cũng cáo từ về nhà, lại muộn nữa mặt trời liền mọc rồi, quá nóng bức. Kiều Thanh Thanh tặng ông một ít lá ngải cứu: “Là lúc trước cháu tự mình phơi, chú lấy về nhà đốt lên, có thể đuổi côn trùng.” Kiều Thanh Thanh nghe ba Thiệu nói qua, trong nhà người này không có người có thai, lúc này mới không cần kiêng kị. Lục Bình vừa chờ mong lại vừa ngượng ngùng, hôm qua ông ta mới nghe vợ nói trong nhà quá nhiều muỗi, còn muốn đuổi côn trùng đi. Kiều Thanh Thanh nhìn ra, lại khuyên nhiều hai câu, Lục Bình liền nhận lấy.

Sáu ngày sau, có người tới bồi thường cho ba Thiệu, mang quà an ủi cùng tiền lương tháng trước của ông.

“Là anh?” Kiều Thanh Thanh mở cửa kinh ngạc.

“Bác sĩ Kiều? Đây là nhà mọi người ư, thật là có duyên!” Người tới cười đến nỗi lộ cả hàm răng, rõ ràng là Diệp Trường Thiên.

Diệp Trường Thiên đã lâu không xuất hiện, tại một buổi tối bình thường, lấy thân phận trợ lý thị trưởng đi an ủi công nhân vệ sinh bị thương. “Từ lúc nào mà anh đã làm trợ lý thị trưởng?” Kiều Thanh Thanh tò mò.

Diệp Trường Thiên ngồi trên ghế sô pha, dáng ngồi đoan chính, khí chất cùng với trước khi biến hóa cực lớn. Hắn không hề giống lúc vừa mới gặp mặt nhếch miệng cười, ngược lại cười đến hàm súc: “Đây là cơ duyên xảo hợp, lúc trước không phải bắt được mật ong biến chất sao? Ba tôi làm tôi tính toán, làm sao tôi nuốt nổi khẩu khí này, một hai phải làm rõ ràng. Quá trình thực phức tạp, dù sao thì tôi quen được thị trưởng La, thị trưởng La rất coi trọng tôi, liền giữ tôi lại làm trợ lí.”

Đây thật đúng là cơ duyên của hắn, Kiều Thanh Thanh chân thành chúc mừng: "Trách không được không thấy bóng dáng anh, tôi thấy thôn trưởng Diệp cũng không phải bộ dáng thực sốt ruột, hóa ra là do anh đã có tiền đồ.” Nói đến cha, Diệp Trường Thiên cũng có chút cam khái: “Cha tôi lúc đó cũng bị hù chết, cho rằng tôi bị người ta trùm bao tải đánh chết ở bên ngoài. Sau đó tôi lại bớt thời giờ về một chuyến ông ấy mới an tâm. Căn cứ xây dựng rất bận rộn, tôi đi theo bên người thị trưởng làm việc, học được rất nhiều thứ, việc nắp giếng có vấn đề hẳn sẽ kéo một nhóm người xuống ngược, thương thế của chú Thiệu sẽ không chịu không đâu, hôm nay tôi chỉ mang đến lễ vật thăm hỏi, chờ mọi việc được giải quyết xong sẽ có bồi thường chính thức.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận