Thiên Tai Càn Quét

Chương 657: Vô Đề

Chương 657: Vô Đề

Nụ cười của cô biến mất, và sau đó nắm lấy khuôn mặt của chồng mình.

Cảm xúc của Thiệu Thịnh An bị cô quấy rầy, dở khóc dở cười: "Véo mặt anh làm gì vậy.”

Kiều Thanh Thanh không ngừng tay, bóp ra miệng gà: "Ái chà thật giống miệng Đại Bảo.”

Cảm xúc buồn bã đã biến mất.

Thiệu Thịnh An nắm lấy tay cô, đè cô vào lòng mình.

Hai người một hồi không nói gì.

Qua một thời gian dài, Thiệu Thịnh An mới nói: "Em đừng sợ, có anh ở trong tầm mắt em. Thiên tai mạt thế đã hơn mười năm, chúng ta đã đi qua con đường gian nan nhất, có khó khăn hơn nữa chúng ta đều bước qua, đến thêm tai nạn gì nữa anh cũng không sợ.”

Kiều Thanh Thanh "Ừm" một tiếng.

Một lát sau, Thiệu Thịnh An thắp nến, Kiều Thanh Thanh dựa vào kinh nghiệm châm cứu lên đầu mình.

Đổi lại là mình trước khi sống lại còn chưa trải qua mạt thế, nếu có người nói cho cô biết có một ngày cô sẽ ở trên thuyền kayak đang chèo, sờ soạng cầm kim chọc huyệt vị đầu mình, cô sẽ cho rằng người kia điên rồi. Làm sao có thể làm được nhưng gian khổ khó khăn là đá mài dao hiệu quả nhất, nó mài giũa linh hồn của tất cả mọi người, kích thích sáng tạo ra rất nhiều điều không có khả năng.

Dưỡng thương hơn nửa tháng, cuộc sống của bọn họ vô cùng bình thản, phiến biển nói trở mặt thì trở mặt, gần đây lại thành thành thật thật một chút sóng gió cũng không có, quả thực là từ cực đoan xông tới cực đoan khác. Nói đi cũng phải nói lại, mọi người tất nhiên thích biển dịu dàng hơn.

Bằng cách kết hợp uống thuốc và bôi ngoài da, vết thương của gia đình Kiều Thanh Thanh rất ổn định, ngoại trừ đôi mắt của Kiều Thanh Thanh, mắt cô thường xuyên bị mờ, thậm chí thỉnh thoảng có vài giây chìm vào bóng tối. Cô cũng không hoảng loạn lắm, dù sao cũng không phải lần đầu tiên, tâm tính của cô coi như vững vàng.

Nửa tháng sau, vùng biển này xuất hiện cá mập, số lượng không nhiều không gây ra mối đe dọa.

Ngoài cá mập, một ngày nọ, Kiều Thanh Thanh còn nhìn thấy cá voi.

Bức tranh kia vô cùng rung động lòng người, lúc ấy đúng lúc chạng vạng, mặt nước bị hoàng hôn chiếu rọi thành một mảnh màu cam dày đặc, Kiều Thanh Thanh sau khi đọc sách một lát cảm thấy mỏi mắt, nên nhìn mặt nước thả lỏng một chút.

Dưới nước có một số loài cá và tôm nhỏ bơi lội, những con vịt thò đầu vào để kiếm ăn, trong khi gà con trôi dạt trên mặt nước.

Sau đó Kiều Thanh Thanh nhìn thấy dưới nước xuất hiện một mảng bóng đen lớn, bóng đen kia bơi lội, cô tò mò nhưng cũng đề phòng, đang muốn xuống nước xem, Thiệu Thịnh An ngăn cô lại: "Anh đi."

Nhảy xuống một lát lại bơi lên, thế nhưng lần đầu tiên kêu bọn họ xuống nước.

“Mau mau, các người xuống xem một chút đi, là cá voi.”

Ngoại trừ mẹ Thiệu còn chưa thể nhúc nhích, cả nhà đều nhào tới dưới nước, ở dưới nước nhìn càng thêm rõ ràng, hình thể khổng lồ, đường cong lưu loát, làn da bóng loáng chỉ có ở sau lớp kính thủy tinh ở bể cá, hoặc là trong TV cách màn hình mới có thể nhìn thấy sinh vật kinh người này, giờ đây cứ như vậy nhàn nhã từ trước mắt bọn họ bơi qua, chậm rãi trở lại biển sâu, biến mất không thấy đâu.

"Quá chấn động rồi." Sau khi ra khỏi nước, vẻ mặt ba Thiệu sợ hãi thán phục.

"So với xem trên TV còn lớn hơn." Thiệu Thịnh Phi nói.

Kiều Thanh Thanh cảm khái: "Bây giờ biển chính là địa bàn của chúng.”

Nhìn thấy cá voi, thực sự đã cho bọn họ một cái nhìn sâu sắc hơn.

Mấy ngày sau đó, bọn họ lần lượt nhìn thấy một ít sinh vật biển, có con không gọi được tên, Kiều Thanh Thanh cảm thấy loại trải nghiệm này thật sự rất kỳ diệu. Mất nhà cửa mất đất, họ sống trên biển không biên giới như bèo trôi nổi, mỗi người đều giống như tảo bẹ khô, tóc thắt nút cũng có hạt muối, da nhăn nheo vừa ngứa vừa đau, nhưng bọn họ cũng nhìn thấy cảnh tượng kỳ diệu mà người bình thường không thể nhìn thấy trong suốt cuộc đời của họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận