Thiên Tai Càn Quét

Chương 600: Vô Đề

Chương 600: Vô Đề

Từ mặt cắt ngang thì cô cũng không phát hiện ra đột tuổi của cây, cô cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Cô lựa chọn một cây hoàn hảo nhất, quyết định cắt ra để xem xem.

“Sao rồi Thanh Thanh?”

Thiệu Thịnh An đầy mồ hôi trên đầu đi tới , nghe Kiều Thanh Thanh nói chọn cây này thì anh gật đầu: “Vậy anh cưa nhé, anh với anh cả sang bên kia nhặt những cây bị đổ. Em qua đó thu dọn trước đi.”

“Được.”

Kiều Thanh Thanh đi qua tìm Thiệu Thịnh Phi, thu nhặt hết tất cả những cây rải rác quanh đó lại.

“Có vật liệu để làm thuyền rồi, sau này cũng sẽ có nhiên liệu, khu rừng này thật là một nơi trù phú.” Tâm trạng của Kiều Thanh Thanh hân hoan.

Thiệu Thịnh An dùng máy cưa cắt cây, nhanh chóng cưa đứt cái cây đồ sộ này.

“Rầm.”

Ba người vội vàng tránh đi, chờ bụi tản đi hết thì Kiều Thanh Thanh mới ngồi xổm xuống kiểm tra vết cắt.

Nhìn một cái thì cô nhíu chặt mày lại.

“Không nhìn ra được năm tuổi, chính xác là không có năm tuổi.” Thiệu Thịnh An nhìn cũng không hiểu: "Nếu như nói đây là rừng mưa nhiệt đới thì có thể sẽ không có năm tuổi, nhưng đây là cây Dương mà, sao đến một vòng năm tuổi cũng không có chứ.”

Kiều Thanh Thanh sờ mặt cắt, cây này vô cùng khỏe mạnh. Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, ngoài dấu vết của bão để lại thì sức sống của rừng cây Dương này rất tràn trề. Nhưng lúc này đây cô lại cảm thấy rợn cả tóc gáy, có một sự thay đổi thần bí nguy hiểm đang xảy ra trong vô thức.

Cô tự trấn an mình: “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, chúng ta mang những cây gỗ cần thiết về đi, nơi này quá xa, sau này không thể đến thường xuyên.”

“Được, tất cả đều nghe theo em.”

Trong quá trình thu thập cây, có người đi vào trong rừng chặt củi. Mấy người Kiều Thanh Thanh không chào hỏi những người sống sót xa lạ này, họ chỉ chú tâm làm việc của mình, tránh người khác. Kiều Thanh Thanh đã lén lút vận chuyển một số lượng cây Dương vào trong không gian, ban đêm chính là thiên đường của cô.

Ban đêm, ba người ngủ ở trong lều. Ban đêm rừng cây dương nổi lên tiếng gió gào thét, gió xuyên qua rừng, chui qua cành khô cuốn lên lá cây, tiếng thổi xào xạc giống như âm thanh rùng rợn trong những câu chuyện ma. Ban đầu Kiều Thanh Thanh không ngủ được, Thiệu Thịnh An nằm ở giữa nhẹ nhàng vỗ về cánh tay cô, một lát sau cô ngủ mất.

Ngày thứ hai, ba người lại tiếp tục bận rộn, lúc về đến nhà đã là hơn mười một giờ đêm. Ba người sức cùng lực kiệt, vội vàng rửa mặt xong liền đi ngủ, để lại một đống gỗ lớn chất ở bên cạnh chuồng vịt. Ban đêm, có hai bóng đen lần mò về phía đống gỗ, Đại Bảo ấp trứng ở trong chuồng, bỗng nhiên kêu lớn lên. Ba Thiệu ngủ ở phía ngoài lập tức tỉnh dậy, hừ một tiếng rồi kéo rèm ra mở đèn pin lên: “Tên trộm kia dám đến ăn trộm đồ hả?”

Một tiếng phẫn nộ phát ra, sau đó bên cạnh truyền tới âm thanh hỗn loạn. Lúc hai người Kiều Thanh Thanh đi ra thì tên ăn trộm đã chạy mất, gỗ ở trên đất có hai cây đã bị di chuyển.

“Tên ăn trộm gỗ.” Thiệu Thịnh An nói, sau đó đến gần chuồng vịt rồi nhìn Đại Bảo ở bên trong, cười nói: “Vẫn may còn có Đại Bảo ở đây.”

Đại Bảo nhìn anh một cái rồi nhắm mắt lại.

“Ngày mai cho Đại Bảo thêm chút thức ăn, đi thôi, về ngủ tiếp nào.” Kiều Thanh Thanh chào hỏi, trong lòng suy nghĩ phải làm bẫy thôi, nếu không người ở đây càng ngày càng nhiều, nhiều người phức tạp dễ gây chuyện.

Ngày thứ hai cô đi làm, công việc làm bẫy cô giao cho Thiệu Thịnh An, cô lấy vật liệu cho anh.

Vậy là Thiệu Thịnh An làm bẫy trước. Lấy nhiều gỗ về quá, thứ họ cần chính là cây trụ, phải cắt bỏ một số góc và cành. Sau khi chặt cành xuống thì Thiệu Thịnh An chọn một ít thích hợp để làm hàng rào, sau khi vây doanh trại lại một cách đơn giản thì anh đào bẫy dưới hàng rào phía bên này của doanh trại, chôn mảnh thủy tinh vỡ và mưa axit xuống dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận