Thiên Tai Càn Quét

Chương 379: Vô Đề

Chương 379: Vô Đề

"Con đi cùng ba là được, dù sao đi để biết làm gì, không biết thì học, học xong thì ở lại làm, không học được sẽ bị cho nghỉ, không sao." Thiệu Thịnh An nhìn Kiều Thanh Thanh: "Thanh Thanh, ý của em thế nào?"

Kiều Thanh Thanh cũng muốn đi, nhưng cô hiểu mình và chồng là hai trụ cột trong nhà, hai người bọn họ có sự ăn ý, đó chính là không thể để ba mẹ ở nhà một mình. Nếu không phải cô ở nhà trông coi thì là chồng cô sẽ ở nhà trông coi. Không phải bọn họ không tin năng lực tự vệ của ba mẹ, mà bố mẹ đối với bọn họ quá quan trọng, bọn họ không chịu nổi bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.

Mà giữa hai người bọn họ, chồng cô luôn gánh công việc vất vả, chưa từng để cô gánh chịu.

"Nghe theo sắp xếp của anh, em sẽ chăm sóc nhà cửa." Cô nói vậy, Thiệu Thịnh An nở nụ cười yên tâm.

Mẹ Thiệu còn đang kiên trì, nói bà cũng vào xưởng được, Thiệu Thịnh An khuyên rất lâu.

Vừa khuyên xong, Thiệu Thịnh Phi giơ tay: "Con đi được không, con muốn đi kiếm tiền."

"Phi Phi."

"Phi Phi đừng đi, con ở trong nhà đi."

"Con muốn đi, con muốn đi làm." Thiệu Thịnh Phi lớn tiếng hô: "Con rất khỏe, con rất nghe lời, con có thể đi làm."

Thiệu Thịnh An muốn dùng lý do lúc trước, bảo hắn ở nhà bảo vệ mẹ và em gái, nhưng lúc này lại không dùng được. Thiệu Thịnh Phi vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, nhưng lần này hắn kiên định suy nghĩ của mình, quyết định muốn đi làm, muốn kiếm tiền.

Ba mẹ Thiệu không biết làm sao, Thiệu Thịnh An thở dài: "Vậy dẫn anh cả cùng đi nộp đơn đi, không được thì con đưa anh ấy về."

Tính toán xong việc nộp đơn, ngày hôm sau bọn người Thiệu Thịnh An cầm hành lý xuất phát tập hợp ở quảng trường, nơi đó sẽ có xe đưa đón.

Có rất nhiều người trong xã khu đi cùng, mưa axit khiến nhiều người mất đi công việc, tất cả mọi người đều mong chờ công việc chính thức này.

Trong nhà thiếu đi ba người lập tức quạnh quẽ hơn nhiều.

Mẹ Thiệu và Kiều Tụng Chi phàn nàn: "Tôi có thể làm việc vậy mà không cho tôi đi."

"Bọn họ thương bà, chúng ta ở nhà có thể giúp một tay, trong nhà này chúng ta cùng ra sức, góp sức thế nào cũng là cống hiến."

Ba người lại bắt đầu nấu cơm.

Trước khi tận thế đã mua gạo để trong không gian, gạo có thể ăn được mười lăm năm, có loại đã nấu chín, nhưng đa phần vẫn là gạo sống. Còn chưa tính đến bột mì, mì sợi nữa, còn rất nhiều nguyên liệu khác, làm cũng không làm hết.

Nấu cơm, lúc nấu cơm còn có thể hấp bánh bao trữ đông, sủi cảo, và bột mì lên men làm màn thầu.

Mùi hương tỏa ra theo gió bay đến mọi nơi.

Có người hít mũi: "Thơm quá, mùi cơm đó, không chỉ có cơm còn bánh bao nữa, thơm quá đi."

"Đệt, trong tiểu khu này người giàu có cũng nhiều quá, mấy hôm trước tôi còn ngửi thấy người kho móng heo, đều là người sao có người sống tốt như thế."

"Haiz, đừng nói thế, mỗi nhà đều có điều kiện khác biệt, nhà dưới lầu của tôi có người thân mở trại nuôi gà, thường xuyên có lòng gà, đây là bản lĩnh của người ta."

"Anh chưa đi qua khu biệt thự à, mẹ tôi đến đó làm giúp việc, những người có tiền kia được ăn ngon hơn, sơn hào hải vị gì mà tôm hùm, bào ngư, thịt hươu nữa. Trời mới biết bọn họ lấy đâu ra nhiều đồ tốt như thế."

"Vậy sao mẹ anh không làm bảo mẫu nữa, chủ nhà ăn thịt thì nói thế nào mẹ anh cũng có thể trộm canh măng mang về."

"Khụ khụ, mẹ tôi lớn tuổi rồi, tôi không cho bà ấy đi làm nữa. Mọi người trò chuyện đi, tôi trở về nhà nấu cơm."

"Này, có phải anh bị ngốc không, anh không biết mẹ anh ta trộm đồ về cho anh ta ăn mà bị sa thải à, đúng là hết chuyện để nói: "

"Anh nói người giúp việc trộm đồ bị sa thải chính là mẹ anh ta à, tôi không biết chuyện đó."

Nhóm người Kiều Thanh Thanh đang bận rộn không để ý chuyện bên ngoài. Bốn ngày sau, mưa axit lại tiếp tục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận