Thiên Tai Càn Quét

Chương 109: Vô Đề

Chương 109: Vô Đề

"Thời kỳ đặc thù, thu đi, chia cho mọi người bổ sung năng lượng, Tiểu Hổ Tử, cậu nhớ kỹ mặt bọn họ, lần sau vật tư đến bổ sung cho bọn họ." Đội trưởng lấy một thanh sô cô la thô lỗ nhét vào miệng Tiểu Hổ Tử: "Ăn đi nhìn bụng cậu kêu ùng ục này, ăn no chiều mới có sức đi phụ đào băng."

Tiểu Hổ Tử cười hắc hắc.

Trên đường trở về, ngày càng có nhiều người đi ra ngoài, mọi người trao đổi tin tức, tất cả đều là tin xấu.

Ở tầng dưới của khu dân cư, một nhóm người cũng đang trò chuyện. "Nhà kế bên tôi bị chết cóng hết, đều là người già trẻ con, nghe nói con trai con dâu đang ở bên ngoài không về kịp, ai ngờ cũng chết cóng."

"Cả nhà tôi đều bị cảm, các anh có thuốc cảm không?"

"Mẹ kiếp, sao lại lạnh như vậy? Tôi sống ở Hoa Thành 20 năm trời cũng chưa từng gặp thời tiết như này."

"Nhiệt độ ở Hoa Thành chưa bao giờ dưới âm mười độ. Chẳng lẽ gặp quỷ sao?” "Hàng xóm ở cạnh tôi làm nghề bắt ếch, thích đi săn vào nửa đêm. Mà giờ đó làm gì có thể săn được cái gì, chắc chắn là đi ăn cắp. Sáng nay ngủ dậy, tôi nghe nhà bên cạnh ồn ào nói hắn vẫn chưa về, hiện giờ cả nhà hắn đều ra ngoài tìm, tôi thấy đây chính là quả báo bị đóng băng dưới nước."

“Ông nói cái gì ông nói cái gì, tôi nói sao lòng dạ ông lại ác độc như vậy, Đào Đào nhà tôi gọi ông một tiếng “chú” hơn mười năm, bây giờ ông lại đi nguyền rủa nó…”

Thiệu Thịnh An kéo Kiều Thanh Thanh cách xa một chút: “Đang đánh nhau.” "Cái miệng kia cũng quá độc ác rồi, đáng đánh." Trần Bính Cương nhíu mày, mọi người vòng qua đường khác trở về nhà mình.

"Dưới lầu sao lại đánh nhau?" Kiều Tụng Chi hỏi.

"Là người ở phòng bên cạnh gây chuyện, aiz, hiện giờ tâm trạng mọi người đều không tốt, rất dễ nổi nóng." Thiệu Thịnh An nói: "Bên thuyền vật tư cũng bị ảnh hưởng, việc giao vật tư bị trì hoãn, nếu không có việc gì thì chúng ta đừng ra ngoài, kẻo gặp tai họa không đáng."

"Có lý có lý, đồ trong nhà cũng đủ dùng, không đi ra ngoài cũng được." Ba Thiệu vội vàng nói.

"Con vất vả rồi Thanh Thanh, mau đi thay quần áo đi, mẹ sờ áo khoác con còn cảm thấy lạnh.” Mẹ Thiệu quan tâm Kiều Thanh Thanh.

"Vâng, con đi thay ngay đây."

Quần áo của cô và Thiệu Thịnh An đặt trên giường, sờ lên rất ấm, mở ra xem thì phát hiện dưới quần áo có hai cái ấm nước nóng, nước trong đó đã chuyển sang ấm.

"Nhất định là mẹ em, khi còn bé mỗi khi đến đông mẹ cũng thường làm vậy giúp em làm ấm quần áo." Kiều Thanh Thanh thay giày tất, quần ngoài và áo khoác, sau khi thay xong cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Thiệu Thịnh An cười nói: "Mẹ đối xử với chúng ta thật tốt." Anh cũng vội thay quần áo.

"Em mới mua mấy cái rổ, lát nữa lấy ra."

“Có muốn bỏ gì vào không?”

Kiều Thanh Thanh cười nói: "Có thể giữ bếp than, sau khi đốt than có thể đun nước, trên rổ có thể trải quần áo, lúc đun nước thuận tiện còn có thể làm ấm quần áo bị ướt."

Thiệu Thịnh An hiểu ý, khen ngợi đây thật sự là một ý hay.

Kiều Thanh Thanh lấy hai ấm nước ra, Kiều Tụng Chi đi tới cầm lên sờ: "Còn chưa lạnh, có thể uống được rồi, bên trong là nước gừng đường đấy.” Ngày đầu trời trở lạnh, cả nhà uống nước đường gừng hai lần, ợ ra toàn là mùi cay.

Cơm trưa là do Kiều Tụng Chi và mẹ Thiệu làm, một người làm cơm chiên trứng, một người hầm sườn heo và canh củ sen, còn hấp một nồi bánh bao, mỗi người đều ăn no nê.

Ăn no thì phải làm việc, Kiều Thanh Thanh lấy màng nhựa, bảo Thiệu Thịnh An đưa cho hàng xóm, thứ này không đáng giá, cô tích trữ rất nhiều, tặng ra ngoài đổi lấy ân tình cũng không có hại.

"Anh đi tặng đây."

Hàng xóm xung quanh đều vô cùng kinh ngạc, liên tục nói cảm ơn rồi vội bịt kín cửa sổ lại, mỗi một góc cũng không buông tha, nếu không gió lạnh sẽ xuyên qua khe hở đông cứng cả người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận