Thiên Tai Càn Quét

Chương 195: Vô Đề

Chương 195: Vô Đề

Mọi thứ về cậu ấy đều xoay quanh Đỗ Kiệt. Em sẽ không tiết lộ mọi chuyện, đó là vì tình bạn mười năm giữa em và cậu ấy, cậu ấy sống trong vũng bùn như vậy không phải là điều tốt, hãy để Đỗ Kiệt tiếp tục dỗ dành cậu ấy đi."

Đây là điều cuối cùng mà cô có thể làm vì tình bạn của mình với Trịnh Manh.

"Anh sợ sớm muộn Đỗ Kiệt cũng không muốn dỗ dành cô ấy nữa, anh vẫn luôn cảm thấy ánh mắt Đỗ Kiệt quá giảo hoạt, nhìn qua cũng không giống người đáng tin cậy."

"Chuyện đó không liên quan gì đến em, mỗi người đều phải tự chịu trách nhiệm về cuộc sống của mình. Thôi, sau này đừng nhắc đến cậu ấy nữa."

Đêm đó, Kiều Thanh Thanh mơ về những ngày vô tư khi còn là một thiếu nữ với Trịnh Manh và Viên Hiểu Văn trong khuôn viên trường, cô vẫn còn hơi buồn khi thức dậy vào ngày hôm sau. Văn Văn đã mất, tình bạn với Trịnh Manh cũng không còn.

Cô lắc đầu, sờ đồng hồ báo thức xem giờ, mới hơn năm giờ. Thiệu Thịnh An còn đang ngủ say, Kiều Thanh Thanh xuống giường kéo rèm, bên ngoài trời đã rạng sáng, phía đông nắng chói chang, cô mang nhiệt kế ngoài trời vào, nhiệt độ là 39 độ C.

Không có giới hạn dưới đối với nhiệt độ giảm xuống, và lần này nhiệt độ tăng lên cũng cho thấy một sự thách thức không có giới hạn dưới cùng.

“Em không đi ngủ sao?” Thiệu Thịnh An thanh âm khàn khàn buồn ngủ.

"Ngủ đi, em đi gặp ba mẹ."

Kiều Thanh Thanh đi một vòng trong nhà trước khi trở lại phòng, lấy ra một chiếc hộp dài từ bên ngoài. Thiệu Thịnh An đang đắp chăn bông hỏi cô đó là gì.

“Mở ra nhìn sẽ biết.” Kiều Thanh Thanh mở hộp ra, lộ ra màu sắc thực sự của bên trong.

Thiệu Thịnh An kinh ngạc: "Đây là nỏ thật hay là đồ chơi vậy?"

"Tại sao em phải mua đồ chơi, em nhất định phải mua đồ thật." Kiều Thanh Thanh lấy ra một ống tên có hai mươi cái nỏ bên trong, cô nhặt một cái lên nhìn mũi tên dưới ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào ánh sáng lạn, có thể nhìn thấy độ sắc nét và sát thương của nó.

Thiệu Thịnh An nhảy ra khỏi giường, ngồi cạnh Kiều Thanh Thanh và ôm cô một cách tò mò.

"Em mua cái này, cảm giác rất sát thương, nó có thể giết người.

Thiệu Thịnh An để ý hai chữ “giết người”, Kiều Thanh Thanh phối hợp với anh hạ thấp giọng nói: "Đúng, nhắm vào tim hoặc trán, bắn trúng là có thể giết người."

"Chẳng trách hồi trước em lấy món đồ chơi cung nỏ kia cho anh chơi, trước hết là để cho anh đào tạo kĩ thuật, bây giờ mới là đao thật kiếm thật sao.” Thiệu Thịnh An dở khóc dở cười.

Kiều Thanh Thanh hé miệng, mím môi cười: “Chỉ ở nhà thôi không phải rất nhàm chán sao, em thấy anh và anh trai, còn cả ba nữa đều chơi rất vui.” Lấy thứ này ra chính là để giết người, nên lúc trước Kiều Thanh Thanh không lấy ra, một là cô muốn để cho người trong nhà luyện kỹ thuật trước, dùng nỏ đồ chơi luyện tập ngắm bắn cho chính xác sẽ dễ dàng hơn, thứ hai là trật tự ở đây vẫn còn, chưa phải lúc để sử dụng loại vũ khí này.

Mãi cho đến ngày hôm trước, Thiệu Thịnh An dùng nước nóng đẩy lui kẻ xâm lấn, nhìn những vết phồng rộp trên tay anh, cô cực kì hối hận.

“Cây cung nỏ này cho anh, sau này nếu có người ức hiếp gia đình chúng ta thì không cần dùng nước nóng nữa.” Cô nắm lấy tay Thiệu Thịnh An, áy náy nói: “Là lỗi của em, lẽ ra em nên đưa cung nỏ cho anh sớm hơn, Thịnh An, em luôn muốn sắp xếp tốt mọi thứ, nhưng chính em lại là người làm hỏng việc, thật xin lỗi.”

“Thanh Thanh ngốc, tại sao phải xin lỗi.” Thiệu Thịnh An nhíu mày: “Đây không phải lỗi của em, lỗi là tại bọn người xấu muốn xâm chiếm nhà chúng ta. Thanh Thanh, em không cần xin lỗi vì lỗi lầm người khác gây ra, ở lòng anh, từ trước tới giờ em luôn luôn đúng."

“Nếu anh cứ như thế này, em sẽ bị anh chiều hư mất.”

“Chúng ta là vợ chồng mà, em là vợ anh, anh không đứng về phía em thì đứng về phía ai chứ, được rồi đừng đừng nghĩ ngợi nữa, để anh tới thử cây cung này một chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận