Thiên Tai Càn Quét

Chương 304: Vô Đề

Chương 304: Vô Đề

Kiều Tụng Chi nghe xong liền niệm Phật, cảm khái Diệp Trường Thiên có tiền đồ tốt, lại cao hứng có thể giải quyết bồi thương tai nạn lao động của ông thông gia. Bà ấy thở dài: “Bác nghe nói không chỉ ba chồng Thanh Thanh bị thương, còn có những người khác nữa.”

Diệp Trường Thiên gật đầu: “Đúng, những cái nắp giếng không đủ tiêu chuẩn đó phơi lâu như vậy dưới ánh mặt trời, bên trong đã sớm hỏng rồi, cho nên thị trưởng La rất coi trọng chuyện này, nhận được khiếu nại lập tức thành lập tổ điều tra.”

Càng nhiều việc, Diệp Trường Thiên cũng không thể nói, Kiều Thanh Thanh cũng không hỏi.

Ngồi nói chuyện phiếm trong chốc lát, Diệp Trường Thiên liền chuẩn bị tạm biệt.

Nhìn bóng dáng của hắn, Kiều Tụng Chi cảm khái: “Lúc còn ở trong thôn, mẹ thấy nó cùng người khác không giống nhau, quả nhiên người có năng lực có thể tự khai phá cho mình một mảnh trời đất.”

"Trưởng thôn trước kia cũng bồi dưỡng anh ấy như thôn trưởng đời kế nhiệm mà.” Kiều Thanh Thanh cười nói: “Hiện tại anh ấy có thể công tác bên người thị trưởng, khẳng định thôn trưởng cao hứng sắp bay lên rồi.” “Còn không phải sao.”

Quà an ủi Diệp Trường Thiên mang đến vừa đơn giản lại thực dụng, một lọ rượu thuốc cùng một túi khoa tây. Rượu thuốc Kiều Thanh Thanh mở ra ngửi một chút, xác định không có gì đáng ngại mới thu vào, cô sợ để bên ngoài sẽ bị hỏng. Còn về phần khoai tây, bữa sau liền gọt bốn củ, cắt thành khối để hầm gà. Khoai tây cùng khoai lang đỏ giống nhau, làm chắc bụng nhưng hương vị kém, cần phải hầm thật lâu thì vị mới ngon, Kiều Thanh Thanh dùng nồi lẩu, để lửa nhỏ chậm rãi hầm.

Sau khi Thiệu Thịnh Phi gọt xong bốn củ khoai tây thì cầm bốn năm củ khoai lật đi lật lại. Kiều Thanh Thanh đậy kín nắp nồi, quay đầu lại nhìn hắn, trong lòng liền hiểu rõ, nhưng vẫn dẫn dắt hắn nói chuyện, khiến hắn biểu đạt ý nghĩ của mình.

“Anh cả, anh muốn ăn gì đây?”

Thiệu Thịnh Phi nhấp miệng, cẩn thận mà nhìn đằng sau một cái, lại nhỏ giọng nói: “Em gái, anh có thể ăn khoai tây chiên không?”

“Anh cả muốn ăn khoai tây chiên sao?”

“Đúng.” Hắn gật đầu.

Trước mạt thế không có nhiều đồ ăn vặt lắm, mấy năm nay đều đã ăn chán rồi, ngẫu nhiên thèm đồ ăn thì Kiều Thanh Thanh sẽ tự mình làm chút đồ ăn vặt. Kiều Thanh Thanh ngồi xổm xuống trước mắt hắn, hỏi: “Vì sao phải nói nhỏ như vâỵ?”

“Mẹ không thích, anh không muốn để mẹ nghe thấy, em gái, anh muốn ăn khoai tây chiên, mẹ sẽ không mắng đúng không?”

“Sẽ không đâu, anh đem khoai tây trên tay anh, còn có hai củ này rửa sạch sẽ, em sẽ cho anh khoai tây chiên.”

Thiệu Thịnh Phi vui vẻ: “Thật sao?”

Nhìn sự vui vẻ này của hắn, Kiều Thanh Thanh thở dài, mấy ngày này ba Thiệu bị thương không thoải mái, mẹ Thiệu vẫn luôn căng chặt mày, sắc mặt khó coi, làm dọa sợ Thiệu Thịnh Phi rồi. Hắn giống như một đứa trẻ, xem sắc mặt cha mẹ, tâm tình cha mẹ không tốt hắn liền co rúm lại, không có sự hoạt bát ngày xưa.

“Thật mà, em đã lừa anh bao giờ.”

Thiệu Thịnh Phi gật đầu, đi múc nước rửa khoai tây. Kiều Thanh Thanh đem khoai tây cắt thành miếng, bắc nồi làm nóng dầu, dầu nóng sáu phần liền đổ khoai vào, chiên xong lại vớt lên, lại chiên lần nữa, miếng khoai bị chiên đến nỗi vàng xốp óng ánh.

“Muốn thêm bột xí muội hay chấm sốt cà chua?”

“Bột xí muội!” Thiệu Thịnh Phi đáp không chút do dự. Kiều Thanh Thanh liền đổ bột xít muội vào chén lớn, xóc đều lên: “Được rồi, lấy ra đi thôi.” Cơm sáng ngoại trừ cháo, một nồi khoai tây hầm gà còn có một phần khoai lắc xí muội.

Kiều Thanh Thanh cũng đã thật lâu chưa ăn khoai tây chiên, ăn đến cao hứng, vừa rồi cô có để lại một phần trong không gian, chờ Thịnh An trở về để cho anh ăn.

“Khoai tây chiên có tính nóng, đợi một lúc mẹ đun chút trà hoa cúc uống.” Kiều Tụng Chi nói.

Ăn xong cơm sáng, mẹ Thiệu vào giúp ba Thiệu ăn cơm, lúc sau mặt trơi lên cao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận