Thiên Tai Càn Quét

Chương 359: Vô Đề

Chương 359: Vô Đề

“Có thuốc! Có thuốc! Chúng tôi chỉ thiếu bác sĩ, dưới lầu chỉ có một bác sĩ, không đủ dùng!” Quản lí thị trường nhanh chóng vẫy tay về phía cô: “Vậy cô tới đây! Tới đây!”

“Tôi không yên tâm mẹ cùng anh trai tôi, anh có thể tìm một gian văn phòng cho bọn họ dùng được không, tôi sẽ đi cùng anh xuống lầu.”

Chung quanh nghị luận sôi nổi, quản lý mặc đồng phục nhíu mày: “Hiện tại cả tòa nhà đều chen đầy rồi.”

“Để mẹ tôi cùng đồng nghiệp của mọi người ở cạnh nhau cũng được!”

“....Được rồi!”

Kiều Thanh Thanh nhìn mẹ Thiệu cùng Thiệu Thịnh Phi đi vào phòng, cửa đóng lại mới an tâm đi xuống lầu.

Từ lầu sáu xuống đến lầu một, Kiều Thanh Thanh chen qua vô số người, mùi thịt thối trong không khí càng đậm, trên người mỗi người đều có thương tích, cô thấy ở lầu hai một cô gái mặc váy, cả khuôn mặt đã không thể nhìn thẳng, gồ ghề lồi lõm, cả người thống khổ mà tru lên, có thể nhận ra cô ấy phải chịu đau đớn lớn đến mức nào.

“Nhường một chút! Nhường một chút! Nơi này có bác sĩ!”

“Bác sĩ cứu mạng với! Bác sĩ cứu mạng!”

Tình huống lầu một vô cùng thảm, cửa lớn đã đóng lại, người bị thương nằm dưới đất không đếm nổi, trên mặt đất đều là máu cùng thứ nhìn giống như thịt nát, nơi nơi đều là giày rơi rụng, quần áo bị xé nát, kẹp tóc bị dẫm vỡ, những thân thể vặn vẹo đã không còn nhúc nhích — là thi thể người bị dẫm đạp đến chết… Kiều Thanh Thanh nhẹ nhàng hít khí, một lần nữa gặp lại cảnh tượng này, trái tim đã cứng cỏi của cô vẫn không nhịn được run rẩy.

Một người phụ nữ trông có vẻ xấp xỉ tuổi với Kiều Tụng Chi đang cứu giúp người bệnh ở sau quầy, người quản lí thị trường mang Kiều Thanh Thanh qua: “Nơi này còn có một bác sĩ nữa! Hai người thương lượng xem nên làm gì, cần thuốc gì thì nói.”

Bác sĩ ngẩng đầu thấy Kiều Thanh Thanh: “Tôi là bác sĩ phụ khoa, còn cô?”

“Xương sườn hắn bị gãy đúng không? Để tôi đến giúp!”

Kiều Thanh Thanh buông ba lô, lấy ra công cụ của mình từ bên trong.

Nửa giờ trước, ở khu xã Bình An.

Lục Bình tránh ở hàng hiên, hoảng loạn mà nhìn mưa bên ngoài. Bờ môi của ông ta run rẩy: “Mưa thiêu người, sao lại có mưa đốt người…” Điều này vượt qua khỏi nhận thức của ông ta.

“Đây là mưa axit! Sương mù chết tiệt vừa mới đi mà lại có mưa axit! Mặt tôi đau quá!”

“Đi gõ cửa đi, xem có thể để chúng ta vào trú mưa hay không.”

“Tôi gõ không có người mở cửa, kế tiếp nên làm sao bây giờ, tôi vẫn còn sợ hãi, tôi muốn về nhà…”

Mọi người ở hàng hiên nghị luận sôi nổi, bàng hoàng bất an.

Ba Thiệu nắm chặt tay không nói gì, sau đó tiếp tục nghe Lục Bình lo lắng mà nói: “Cũng không biết vợ và con tôi hiện tại thế nào, bọn họ cũng ra ngoài đi làm.”

Vợ và con…

Ba Thiệu nhịn không được: “Nhà tôi cũng có người ở bên ngoài, vợ cùng con trai lớn và con dâu tôi đi chợ bày quán, con trai nhỏ cùng bà thông gia đi đưa hàng…” Ông may mắn không bị thương, khi trời mưa ông vừa vặn giúp một bà lão xách đồ vật lên lầu, còn chưa bước ra khỏi tòa nhà trời đã mưa, ông thấy Lục Bình kêu to xông tới, còn cảm thấy không thể hiểu được.

Ông tìm được chỗ tránh mưa, bọn Thịnh An cũng tìm được chỗ trú mưa sao?

Có thể, nhất định có thể, Thịnh An thông minh, nó nhất định có thể chăm sóc tốt bà thông gia, Thanh Thanh cũng thông minh có khả năng, nhất định có thể chăm sóc tốt Phi Phi cùng A Hà.

“Tôi phải về nhà, mang theo ô che mưa đi đón bọn họ.” Lục Bình nhìn mưa axit bên ngoài cửa sổ, kiên định mà nói xong vội xoay người xuống lầu. Ba Thiệu bị dọa nhảy dựng, vội vàng kéo ông ta: “Anh điên rồi! Mưa axit sẽ thiêu chết người! Anh xem tay anh! Anh tự sờ mặt mình đi!”

Trên cánh tay Lục Bình đều là hố bị ăn mòn, lộ ra thịt đỏ tươi bên trong.

“Người nhà của anh nhất định sẽ tìm chỗ trốn tránh mưa, anh đi tìm khẳng định tìm không thấy, căn cứ lớn như vậy!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận