Thiên Tai Càn Quét

Chương 326: Vô Đề

Chương 326: Vô Đề

Tất cả mọi người đều đang bày quầy bán hàng, cô gặp phải một quầy hàng có hơn hai mươi người bảo vệ rất cường tráng, thứ họ bán chính là xăng với thuốc lá, nhìn qua có vẻ rất có thực lực. Sau khi cửa hàng mở cửa, sạp hàng này chính là một trong số những cửa hàng mở bán sớm nhất, mặt tiền cửa hàng rất lớn, không chỉ bán xăng thuốc lá mà còn bán các loại đồ ăn nữa. Nếu như chỉ đơn thuần là tới mua đồ thì bọn họ chỉ lấy vàng, nếu như muốn lấy đồ đến đổi với họ thì phải lấy ra được thứ họ muốn, như vậy thì có thể tùy tiện chọn bất cứ món đồ có giá trị trong sạp hàng.

Vì ngày hôm nay, Kiều Thanh Thanh sớm đã quan sát vài cửa hàng, cửa hàng này chính là một trong số những đối tượng thích hợp để giao dịch.

Hai thùng giấm trắng để dưới đất, người đàn ông đang trông cửa hàng nhìn qua.

“Tôi có mười cân giấm trắng, có thể đổi với các người năm mươi cân gạo hoặc là bột mì không?”

Thiệu Thịnh An nói thẳng, người đàn ông nhíu mày, đứng lên, gọi anh em đến: “Đóng cửa lại.”

Cửa đóng lại, sương mù dày đặc bị ngăn cản ở ngoài cửa, trong phòng tầm mắt cũng bên ngoài đỡ một ít, lóe lên hai ngọn đèn màu da cam.

Bọn họ kiểm tra thùng giấm, xác định đồ bên trong không phải hàng giả liền trao đổi ánh mắt với nhau, một người trong đó lộ ra một khuôn mặt tươi cười: “Đúng là đồ tốt mà, ông anh, chỗ ông anh có cách hay ghê, lấy được nhiều giấm chất lượng tốt như vậy.”

Thiệu Thịnh An lắc đầu: “Năm mươi cân gạo hoặc bột mì, đổi không?”

“Người anh em, có hơi đắt nha..., năm mươi cân gạo ủ bán ra ngoài cũng không chỉ mua được mười cân giấm thôi đâu.”

“Bây giờ chính phủ chỉ vừa mới ra thông báo, thời gian là vàng là bạc, số giấm trong xưởng kia còn chưa được đưa ra, mười cân giấm của tôi rất đáng giá, hơn nữa giấm của tôi còn không pha thêm nước.”

Người đàn ông không nói. Số giấm trong kho của bọn họ tất cả đều đã bị mấy đại gia bên kia mua hết với giá cao, chỉ để lại một chút cho mình.

Thời gian là vàng là bạc, thời gian còn quý giá hơn cả tiền tài, dù các đại gia có tiền đi nữa thì cũng chẳng có cách nào mua được thời gian cả, nếu để giấm trắng sản xuất xong trước thời hạn. Ngay cả anh cũng biết, có mấy đại gia đang thu mua giấm trắng với giá cao.

Thiệu Thịnh An cúi đầu xách thùng giấm: “Không đổi thì tôi đi tìm nhà khác hỏi thăm vậy.”

“Đổi đổi. ông anh đứng vội đi thế chứ.” Người đàn ông ha ha cười: “Tôi đổi giấm trắng mà, bây giờ loại hàng này đang khan hiếm. Đi lấy gạo, lấy cái loại hai lăm cân ấy, hai túi cho dễ mang đi. Tôi thấy cậu đi xe đạp tới đúng không, có cần một cái xe máy không. Chỗ chúng tôi cũng có xe máy, hai lăm cân giấm trắng đổi lấy một chiếc xe, thế nào?”

“Không cần.”

Hai túi gạo được mang tới, Thiệu Thịnh An lấy cái cân điện tử đang cầm trong tay ra, nhấc túi gạo lên cân, sau khi xác định không có gì sai sót thì cầm mỗi tay một túi, vác túi gạo lên vai.

“Làm phiền mở cửa.”

“Sao không ngồi lại chút rồi đi, chú em đi mở cửa, sau này mà có giấm chất lượng như vậy nhớ mang tới đây, đảm bảo không lừa cậu đâu.”

Thiệu Thịnh An đặt hai bao gạo lên chỗ ngồi phía sau rồi đạp xe rời đi.

Người đàn ông đưa mắt liếc qua một cái, một người đàn ông khác gật đầu, đi theo ra ngoài.

Đi theo 10 phút, người đàn ông kia đã trở về, giang tay ra: “Mới quẹo cua đã không thấy tăm hơi, đi rất nhanh, lấy được lương thực vui vẻ cũng không sợ đâm vào tường.”

“Không biết là lấy được bằng cách nào, số giấm này thật sự rất tốt.”

“Chắc chắn người ta có phòng bị, ngay cả mặt cũng đều không thấy rõ, khẩu trang bịt kín mặt, trên đầu còn đội mũ, chỉ lộ ra đúng một đôi mắt, ngoại trừ biết là nam ra thì chẳng ai biết cậu ta trông như thế nào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận