Thiên Tai Càn Quét

Chương 201: Vô Đề

Chương 201: Vô Đề

“Ai ai Đại Thụ, bình tĩnh đi, có vợ rồi mà sao nhìn như chưa từng thấy đàn bà vậy?”

Bọn chúng cướp đoạt thứ tốt, trút giận xong, phóng khoáng vui sướng mà cầm theo đồ rút lui, người chạy phía trước đột nhiên hét lên một tiếng sau đó lăn xuống cầu thang.

“A!”

“Chuyện gì vậy?”

Đồng bọn nhanh chóng chạy xuống cầu thang để giúp đỡ, một mũi tên bay ra từ cửa sổ lối đi đâm trúng vào đùi của người đó.

Lại là tiếng hét thảm khác, người này cũng té ngã trên đất rồi lăn xuống cầu thang.

“Tất cả đừng nhúc nhích.” Anh Điểm lớn tiếng nói, đôi mắt dán chặt vào lối đi ở cửa sổ nhỏ trên tầng sáu.

“Mẹ nó, có người đánh lén.”

Bên lối đi ở cửa sổ trên tầng sáu của tòa nhà thứ tư, Thiệu Thịnh An thở phào nhẹ nhõm một hơi, mồ hôi từ trán chảy xuống, tóc đều ướt sũng.

“Bọn họ không động đậy nữa, đều ở trên cầu thang cả.” Kiều Thanh Thanh nhìn chằm chằm phía trước:, "Anh nghỉ ngơi trước đi, em sẽ qua đó."

Tay Thiệu Thịnh An phát run, vừa mới bắn hai mũi tên, cung tên bắn ra nhưng anh thật sự có cảm giác như chính mình cầm vũ khí sắc bén cắm vào thân thể con người.

Đó chắc chắn không phải là một trải nghiệm tốt đẹp gì, anh thậm chí còn cảm thấy hơi buồn nôn.

Nhưng anh không hối hận vì vừa rồi anh đã nghe thấy tất cả những âm thanh đó, những người đó chính là súc sinh, chỉ giận anh và Thanh Thanh thế đơn lực mỏng, chỉ có thể ở chỗ này đánh lén, nửa tiếng chờ đợi đối với anh như là cực hình.

“Không cần.” Anh lắc đầu, dựa vào trên người tường điều chỉnh hơi thở.

Kiều Thanh Thanh lo lắng mà nhìn anh một cái, nói: “"Anh canh giữ ở chỗ này, em đi lên lầu bảy, nhất định phải đem bọn họ nhốt ở đoạn hành lang đó."

“Cẩn thận một chút.”

Hai vợ chồng đạt thành nhận thức chung, Kiều Thanh Thanh bước nhanh lên lầu, Thiệu Thịnh An xoay người, nghiêng người nhìn chằm chằm cửa sổ.

Khoảng cách giữa hai tòa nhà khoảng sáu mét, vừa vặn là khoảng cách xa nhất mà mấy ngày nay anh dùng nỏ tiễn huấn luyện ở nhà. Anh hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn chằm chằm đối diện, chỉ cần có người xuống cầu thang, chỉ cần nhìn thấy một đôi giày, anh lập tức phải giữ đối phương lại.

Trong hành lang của tòa nhà thứ ba, bọn anh Điểm và nhóm tám người của gã không hề di chuyển, chỉ cảm thấy bầu không khí rất căng thẳng, rốt cuộc là ai ở nơi trong bóng tối đánh lén bọn họ.

“Hình như là một mũi tên, mẹ nó, hai người chúng mày tránh sang một bên, tự mình thu dọn trước đi.” Anh Điểm kêu, tròng mắt xoay chuyển: “Nếu không phải là đen ăn đen, thì chính là những cư dân khác trong tiểu khu này đã làm điều đó, lên lầu đem hai gia đình ở lầu bảy nâng lên làm tấm chắn thịt đi."

“Anh Điểm, chuyện này có phải là quá độc ác hay không?”

Anh Điểm tát vào mặt người vừa lên tiếng, hung tợn nói: “Vừa rồi việc chúng ta làm là cướp người cướp của, trời tru đất diệt, đi với tao nhất định phải tỉnh táo, đừng có nói bậy bạ như vậy, mau đi đi."

Bảy thuộc hạ vội vàng đáp lại, phóng lên lầu.

Mới vừa bò lên trên lầu bảy, cũng như mới vừa đứng trên mặt đất của tầng bảy, một mũi tên từ cửa sổ lối đi nhỏ lao tới, người đi phía trước bị đâm thẳng vào cổ họng, không thể tin được mà trừng lớn đôi mắt, cổ họng phát ra tiếng "cạch cạch", giây tiếp theo đột nhiên ngã ngửa ra sau.

Đồng bọn đi cùng tranh thủ đỡ lấy hắn, run rẩy nhìn cây cung tên đang xiên qua cổ họng hắn.

“Lại là cung tên, có quá nhiều máu tôi phải làm gì đây?”

“Anh Điểm, nơi này cũng có rất nhiều thích khách, Đại Thụ bị đâm trúng, hắn sắp chết rồi.”

Anh Điểm ở yên một chỗ vội chạy tới, nhìn thấy tình cảnh đau đớn của thuộc hạ thứ ba đôi mắt trừng lớn.

“A, a, anh Điểm, tôi…” Nửa thân trên của Đại Thụ bị máu tươi nhuộm đỏ, hơi ấm cơ thể dần giảm xuống, tính mạng cũng theo đó dần mất đi. Cung tên cắm ngay yết hầu lấy đi chút sinh lực yếu ớt của hắn làm cho hắn không nói được câu trăn trối nào, cuối cùng tắt thở chết không nhắm mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận