Thiên Tai Càn Quét

Chương 387: Vô Đề

Chương 387: Vô Đề

Buổi tối ngày hôm nay, ở ngoại ô vang lên mấy lần nổ vang, người ngoài căn cứ bị đánh thức bất an bàn tán.

Bầy quạ đen đầu tiên bay đến bị tiêu diệt gần hết, còn lại bị gài bẫy không trốn được.

Trong xã khu Bình An không nghe thấy động tĩnh, cả nhà Kiều Thanh Thanh đang ngủ.

Sau nửa đêm, Kiều Thanh Thanh nghe thấy âm thanh đập cánh bên tai, cô mơ màng tỉnh giấc, lại là một tiếng va đập nặng nề.

Trong phút chốc cô bừng tỉnh, mẹ cô cũng mơ màng thức giấc: "Hình như chim bay bên ngoài, chim đụng vào cửa sổ nhà chúng ta à?"

Kiều Thanh Thanh xuống giường dựa vào cửa sổ nghe động tĩnh bên ngoài, quay đầu khẽ nói với Kiều Tụng Chi: "Có lẽ vào lúc này, sự uy hiếp của bầu trời đã đến, chắc bên ngoài là bầy quạ đen."

Quạ đen chạy trốn chia thành từng đàn nhỏ tấn công căn cứ, bọn chúng lớn hơn gấp đôi trước thiên tai, tấn công rất mạnh, va chạm bức tường, cửa sổ, làm rối loạn đêm khuya này.

Trong bóng tối vang lên vô số tiếng thét lớn, tiếng cầu cứu, ba người Kiều Thanh Thanh đi qua cầm đèn pin kiểm tra cửa sổ.

"Ầm ầm."

Trong hành lang vang lên tiếng va đập, sau đó là tiếng đập cánh.

"Không phải bay vào từ cửa sổ hành lang chứ?" Kiều Tụng Chi lo lắng.

Một giây sau, bọn họ chỉ nghe dưới lầu có tiếng cửa nhà nào đó bị quạ mổ.

"Kẹt kẹt kẹt..." Âm thanh rất lớn.

"Không sao, chúng ta có cửa sắt, cửa sổ hành lang tầng bảy cũng đã được đóng kín." Kiều Thanh Thanh đã chuẩn bị từ sớm, lúc lắp đặt cửa sắt cô bảo chồng thuận tay đóng đinh cửa sổ lại.

Sát vách, Trì Ngọc Tú lo âu áp tai vào cửa nghe, bà cụ vịn tường chậm rãi đi tới.

"Sao thế?"

"Mẹ, không sao, bên ngoài có cửa sắt, cửa sổ đã được nhà bên đóng kín, tầng bảy rất an toàn."

"Vậy thì tốt rồi, không biết bên Nghiêm Nhi sao rồi, đúng là thời buổi hỗn loạn."

Sau khi kiểm tra cửa sổ xong, ba người Kiều Thanh Thanh và Kiều Tụng Chi ngồi xếp bằng trên mặt đất, dựa vào ánh sáng ngọn nến chuẩn bị tên nõ.

Từng bó tên nỏ tự chế được lấy ra.

Kiều Tụng Chi khẽ nói: "Tài bắn cung của mẹ không chuẩn lắm, mục tiêu di động luôn không bắn trúng."

Mẹ Thiệu nhíu mày, bà còn kém hơn, bia ngắm không di động bà cũng không bắn trúng.

Kiều Thanh Thanh lắc đầu: "Lần này là quạ đen." Cô nắm chặt tay Kiều Tụng Chi và mẹ Thiệu, ánh mắt kiên định.

"Như lúc bình thường mẹ luyện tập là được rồi."

Kiều Tụng Chi hít sâu một hơi: "Mẹ sẽ cố hết sức."

Mẹ Thiệu cố bình tĩnh lại: "Mẹ, mẹ cũng sẽ cố gắng."

Bầy quạ đen đột nhiên tấn công, trong thời gian ngắn mang đến uy hiếp cực lớn. Đội trị an bắt giết trong đêm nhưng căn cứ quá lớn, cần thời gian để đội trị an di chuyển. Kiều Thanh Thanh cũng không muốn chờ đợi, cô muốn chủ động tấn công.

Đợi đến hừng đông, bọn người Kiều Thanh Thanh mới hành động.

Vì ngăn trên người quạ đen mang mầm bệnh, bọn họ mặc trang phục phòng hộ đi ra ngoài. Kiều Thanh Thanh để đèn treo trên tường ở sát mặt cửa, gật đầu với Kiều Tụng Chi, Kiều Tụng Chi đi qua gõ cửa sắt.

Keng keng, keng keng keng.

Sau khi gõ mấy chục cái, ba người nghe thấy tiếng quạ đen từ dưới lầu bay lên, quạ đen nhắm ngay về phía cửa sắt, Kiều Thanh Thanh nhanh chóng nhìn thấy bóng dáng đen nhánh của bọn chúng. Cô nhắm ngay khe hở cửa sắt bắn một mũi tên ra.

Một con quạ rơi xuống đất, đầu bị bắn tên.

Cùng lúc đó Kiều Tụng Chi cũng bắn một mũi tên thủng cánh quạ đen, con quạ đau đớn gào rít, liên tục bay loạn. Kiều Tụng Chi nín thở tập trung bắn một mũi tên giết chết nó.

Có cửa sắt ngăn cản, hai mẹ con giết quạ đen bay đến trước cửa sắt. Mẹ Thiệu bắn không trúng con nào, hối hận gõ đầu mình.

Xác tám con quạ đen chồng chất dưới cửa sắt. Kiều Thanh Thanh nghiêng tai lắng nghe: "Trong hành lang không còn." Trên quần áo phòng hộ của ba người dính đầy máu, mẹ Thiệu lau máu trên mặt nạ cho Kiều Thanh Thanh và Kiều Tụng Chi, hỏi Kiều Thanh Thanh nên xử lý những con quạ đen này thế nào.

"Gom lại ném thùng rác à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận