Thiên Tai Càn Quét

Chương 570: Vô Đề

Chương 570: Vô Đề

Kết quả cô thêm quá nhiều nước khiến cơm vô cùng nhão! Thanh Thanh vốn không biết nấu ăn cho đến mười năm trước, khi thành phố đóng cửa vì mưa lớn, mọi người ở nhà để tránh lũ lụt, khi đó Thanh Thanh bắt đầu thích đọc các công thức nấu ăn, hầu như tất cả các bữa ăn ở nhà đều do Thanh Thanh chuẩn bị. Mười năm? Kiều Tụng Chi giật mình vì thời gian trôi qua thật nhanh, bà ấy thở dài: "Đã lâu không ăn cá viên, lát nữa chúng ta thử món của Thịnh An xem sao."

Mẹ Thiệu dùng quạt đuôi mèo đuổi ruồi, bà cười đáp lại, trong lòng cũng rất mong đợi.

“Anh cũng tới giúp.” Thiệu Thịnh Phi mang theo Đại Bảo trở về, nhìn thấy Thiệu Thắng An thái thịt băm, trong lòng lập tức kích động, tận lực đề cử chính mình. Thiệu Thịnh An cũng cảm thấy tay mình đau vì vậy anh đưa cái thớt cho Thiệu Thịnh Phi, để hắn xử lý thịt băm trước. Thiệu Thịnh An đổ mồ hôi đầm đìa, Kiều Thanh Thanh ngồi trên chiếc ghế nhỏ quạt cho anh, chân trời đã bắt đầu hoàng hôn, nơi này bỗng sự yên tĩnh lạ thường.

Cách đó không xa, Tống Tam Hà và những người khác cũng bắt đầu nấu bữa tối. Cái ao trong trại của họ được đào ngày càng lớn, chứa đầy nước từ biển mang về, tất cả cá họ bắt được đều được giữ trong đó. Tống Tam Hà: "Tôi thấy Thiệu Thịnh An phơi cá khô dưới ánh mặt trời, chúng ta cũng hãy phơi khô để bảo quản cá tốt hơn. Mấy ngày nay chúng ta cũng bận câu cá, giờ là thời gian hợp lí để xử lý những con cá này!”

"Mùi thơm quá, đồ nấu ở nhà bọn họ lúc nào cũng thơm như vậy." Một cô gái tò mò nhìn về phía lều trại của Kiều Thanh Thanh.

"Giống như cơm trắng vậy, ngon quá." một người khác nói.

"Tôi ngửi thấy mùi thịt kho, cậu có ngửi thấy không?"

“Là mùi từ phía lều trại kia, mỗi lần nhà họ ăn đều rất ngon, thật là sướng hơn người mà! Chao ôi.”

“Đừng so sánh mình với người khác, cứ sống thật tốt cuộc sống của chính mình đi.” Tống Tam Hà nói rồi bắt đầu sắp xếp công việc của mọi người.

"Chúng ta không còn muối đâu, anh Tam, tôi vốn tưởng rằng có thể phơi khô nước biển để làm muối, nhưng nước biển hình như không mặn lắm, nước biển này còn giống nước sông hơn.”

Tống Tam Hà nhìn lều trại của Kiều Thanh Thanh, suy nghĩ một chút: "Ngày mai tôi đi hỏi xem bọn họ còn muối không, nếu còn thì trao đổi cùng người nhà bọn họ."

Các doanh địa khác cũng rất vui mừng, họ cùng kết bạn với nhau, nghe nói trong đội có một người trước đây là giáo viên địa lý, chính cô ấy đã xác định các đặc điểm địa lý trên đường đi và đưa họ đến bờ biển. Vừa nhìn thấy biển cả bọn đã reo hò, lao tới múc nước uống.

"Cô giáo Trần thực sự rất tuyệt vời, cảm ơn cô giáo Trần rất nhiều!"

Cô Trần xấu hổ cười nói: "Đây là thành quả mọi người cùng chung sức, chúng ta cùng nhau nỗ lực mới đến được đây. Mọi người đều có công!"

"Ôi cô giáo Trần quá khiêm tốn."

“Ngày tốt cuối cùng cũng đến rồi!”

"Hôm nay bắt cá ăn đi, tôi đói lắm rồi!"

Mấy ngày trước bọn họ chưa nhìn thấy cảnh đàn cá đầy trên bãi biển nên hôm nay câu được năm con cá bọn họ đã cảm thấy vô cùng sung sướng.

"Ở đây nhiều cá như vậy, những người kia tới trước chúng ta, xem ra đã bắt được không ít cá, ngày mai chúng ta cũng đi bắt."

Ban ngày mặt trời chói chang, ban đêm điểm xuyết những vì sao, nửa vầng trăng lộ ra, trong một đêm yên bình và đẹp đẽ như vậy, mọi người lại có thêm niềm tin vào tương lai.

Làm cá viên được một nửa thì trời tối, cả nhà Kiều Thanh Thanh quyết định ăn tối trước.

Mỗi người một bát lớn, họ múc một thìa thịt kho tàu ăn no nê, cơm và nước thịt quyện vào nhau, dậy mùi thơm của thịt. Mọi người đều tự thêm cơm cho mình, trên bàn còn có một nồi canh giá đỗ thanh mát, muốn uống bao nhiêu cũng được. Sau khi ăn no, Thiệu Thịnh An lo lắng cá viên vẫn chưa làm xong nên không nghỉ ngơi mà tiếp tục làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận