Thiên Tai Càn Quét

Chương 273: Vô Đề

Chương 273: Vô Đề

Kiều Tụng Chi lắc ly, ánh mắt có vẻ hài lòng: "Như thế mới uống quen."

Mẹ Thiệu tò mò: "Vậy tôi cũng thử một hớp."

"Nào, bà thông gia thử đi."

Rầm rầm rộ rộ, náo nhiệt dọn nhà kéo dài một tháng mới xong. Thỉnh thoảng gặp được Diệp trưởng thôn, Kiều Thanh Thanh có thể cảm thấy ông ta già nua hơn nhiều, cả người như củ khoai lang khô quắt, tiều tụy mỏi mệt. Xem ra tổ chức cho thôn dân dọn nhà rất tốn sức lực.

Trong một tháng này, thuốc nước giải nóng Kiều Thanh Thanh bán rất chạy. Dù sao mọi người dọn nhà, cho dù dọn nhà buổi tối cũng khiến người ta mệt mỏi. Nhiệt độ ban đêm cũng ba mươi tám, ba mươi chín độ C, người bị cảm nắng rất nhiều. Kiều Thanh Thanh từng ra khỏi nhà một lần để khám gấp, cùng bà đỡ đỡ đẻ cho một thôn dân, mẹ con bình an.

Sau khi dọn nhà xong xuôi, trên trấn bắt đầu ổn định lại. Đội trị an quản lý trật tự, ven đường bắt đầu có người bày quầy bán hàng ban đêm, trao đổi đồ dùng hàng ngày. Thỉnh thoảng bọn người Kiều Thanh Thanh sẽ ra ngoài vào ban đêm, đi dạo một vòng gần đó. Song, trải nghiệm không tốt, đi và về đều thấy bầy chuột. Đầu năm nay, chuột mập mạp, rất thích tấn công, mọi người không dám suy nghĩ bọn chúng ăn gì mà lớn như thế. Khi gặp chuột phản ứng đầu tiên là tránh đi, nếu không bị cắn một cái có thể sẽ nói lời tạm biệt với thế giới tệ hại này ngay. Phản ứng thứ hai là bắt giết, tốt xấu gì cũng là thịt, đun nhiệt độ cao sau đó nhắm mắt nuốt vào, có thể nhét đầy bao tử là được.

Mẹ Thiệu bị chuột cắn chảy máu mấy chỗ, sau khi về nhà Kiều Thanh Thanh giúp bà xử lý, từ sau lúc đó cả nhà bọn họ cố gắng không ra khỏi cửa.

Sau đó, bọn họ thường xuyên trông thấy người mặc áo có phù hiệu, bọn họ mở đèn chiếu, cầm vợt lưới, gậy và thùng nhựa chuột bên đường. Chuột bắt được bị đánh chết, xác cho vào thùng, sau đó có đồng nghiệp mở vòi phun khử trùng.

"Chuột đã ít đi nhiều, nhưng chúng ta chia nhau mà đi. Vết thương trên chân mẹ con còn chưa lành, con chuột đáng chết kia độc quá." Ba Thiệu nói.

Tháng thứ hai sau khi dọn nhà, tòa thị chính ra tuyên bố cần rất nhiều công nhân đi xây dựng công trình.

Ba mẹ Thiệu và Kiều Tụng Chi đều đến đăng kí, cuối cùng ba mẹ Thiệu được tuyển, Kiều Tụng Chi cười khổ: "Thời gian phỏng vấn rất nhanh, đi vào phỏng vấn sẽ bảo chúng ta xách thùng từ đầu này đến đầu kia. Trong thùng có tảng đá, tôi thấy một thùng khoảng bảy tám chục cân. Hai thùng, hai tay không xách được thì dùng đòn gánh, nơi đó cũng có đòn gánh."

Bà ấy vốn không khỏe như thế, dùng hết sức từ cũng chỉ có thể xách một thùng bằng hai tay đi tầm mười bước.

Lúc này tuyển người rõ ràng muốn tuyển công nhân có sức khỏe tốt, mặc dù Kiều Tụng Chi cảm thấy tiếc nuối nhưng cũng không có cách nào.

Mẹ Thiệu nói với Kiều Tụng Chi: "Tôi nghe Thanh Thanh nói trước kia bà mở tiệm hoa ở quê, mở tiệm hoa không có sức cũng bình thường. Lúc trước, khi tôi làm phụ bếp xách nồi cũng không nhẹ. Thanh Thanh có thể khám bệnh cho người ta, Thịnh An và tôi, ông Thiệu cùng đi làm việc nuôi cái nhà này. Bà không được tuyển cũng không sao, lại nói trong nhà phải có người, bà ở nhà giúp đỡ Thanh Thanh, Phi Phi nhà tôi cũng làm phiền bà rồi."

Kiều Tụng Chi thở dài: "Cũng chỉ có thể như thế, bà cứ yên tâm đi, tôi sẽ trông nom Phi Phi."

Ba ngày sau, ba mẹ Thiệu xuất phát theo đội ngũ, lúc xuất phát còn đeo ba lô mà Kiều Thanh Thanh chuẩn bị cho bọn họ.

Qua mấy hôm sau nữa, Thiệu Thịnh An sắp xếp công việc xong xuôi, địa điểm làm việc là ở thôn cạnh bên thôn Thu Diệp.

"Trong nhà chỉ có ba người các em, ổn không?" Thiệu Thịnh An không yên lòng, thật ra anh không tán thành chuyện ba mẹ anh đi làm việc. Một là ba mẹ đã có tuổi, anh không muốn ba mẹ quá vất vả. Hai là nếu chỉ có anh đi ra làm việc, nhà đông người sẽ an toàn hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận