Thiên Tai Càn Quét

Chương 276: Vô Đề

Chương 276: Vô Đề

"Đến lúc đó mẹ nấu bằng nồi áp suất, không thì cho khoai lang vào cháo để nấu, xem có ngon hơn không."

Kiều Thanh Thanh cười gật đầu, cất bánh bao ăn không hết lại.

Sau đó Trì Ngọc Tú lại đến châm cứu, có lẽ tâm trạng bà tốt nên lần đầu tiên Trì Ngọc Tú chủ động nói chuyện phiếm với Kiều Thanh Thanh. Nhờ thế cô mới biết Bùi Nghiêm làm việc ở viện khoa học nông nghiệp.

"Công việc cường độ cao, ông ấy vô cùng mệt mỏi mà còn phải chăm sóc tôi. Cũng may bây giờ tôi khỏe hơn nhiều, không cần nằm trong nhà cả ngày. Bây giờ tôi có thể tự mình đi xuống lầu, tôi nói ông ấy hãy tập trung làm việc đi."

Kiều Thanh Thanh có ấn tượng rất tốt với giáo sư chuyên gia, kiếp trước cuộc sống của cô không tốt, nhưng đó là do hạn chế về điều kiện sống. Cuộc sống của người sống sót ngoài căn cứ vốn hỗn loạn như thế, không còn cách nào khác. Nhưng nói chung, người sống sót sẽ hướng về phía trước. Khi nhiệt độ cao, căn cứ nghiên cứu chịu đựng nhiệt độ cao mà thu hoạch. Hai năm sống trong bóng tối không có ánh mặt trời, căn cứ sẽ nghiên cứu thu hoạch vật phẩm kiểu mới, chưa từng thỏa hiệp với thiên tai.

Cô từng ăn thử khoai tây và khoai lang được trồng dưới điều kiện không có ánh sáng, còn tự mình trồng trọt. Những người sống sót ở ngoại ô đều có một mảnh đất nhỏ, có khi là thùng xốp, có khi chỉ là một chiếc chậu rửa mặt to. Bọn họ tìm một chỗ nhỏ trong nhà, trồng hy vọng của mình.

"Nhóm ông Bùi giỏi quá." Kiều Thanh Thanh thật lòng nói.

Trì Ngọc Tú ngẩn người, cười ngượng nói: "Đây là lần đầu tiên tôi nghe người ta đánh giá cao như thế, tôi vui thay cho chồng và đồng nghiệp của ông ấy."

Một tuần lễ sau, khoai lang chịu nhiệt số một chính thức được tung ra, bọn người Kiều Thanh Thanh nhận được thức ăn cứu viện mới nhất, mỗi hộ được nhận một củ khoai lang.

Củ khoai bị chê bai vì hương vị nhưng lại được khen ngợi vì có thể no bụng.

Hơn ba năm thiên tai, người sống sót không chỉ bị tra tấn thể xác và tinh thần mà khẩu vị cũng được rèn luyện. Chỉ cần có thể nhét đầy bụng, cho dù khó ăn thể nào cũng ăn được. Hơn nữa, hương vị khoai lang chịu nhiệt số một không tệ, ít ra nấu canh ngọt ăn cũng ngon.

"Chúng ta có thể tự trồng khoai lang này không?" Kiều Tụng Chi hỏi ý Kiều Thanh Thanh.

"Mẹ, lúc nhận khoai con có nghe ngóng, bây giờ vẫn chưa được, chúng ta trồng không sống nổi đâu. Muốn trồng phải chờ giống số hai, số ba ổn định mới nói sau."

Kiều Tụng Chi hơi thất vọng: "Ừm."

Trong công trường, cả ngày hôm nay Thiệu Thịnh An ăn canh khoai lang. Anh uống canh, nhìn về phía thị trấn. Hôm qua sau khi tan ca, anh đến thôn Thu Diệp thăm ba mẹ, đi về phải mất một tiếng. Đáng tiếc anh không thể lên trấn thăm Thanh Thanh, không đủ thời gian.

Thanh Thanh cũng ăn khoai lang chịu nhiệt số một sao?

"Đội trưởng." Sau khi Thiệu Thịnh An ăn canh xong thì đi tìm đội trưởng thương lượng, xem có thể đổi chút khoai lang cho anh không.

"Tôi muốn lúc thay ca sẽ mang đi cho người nhà nếm thử."

Đội trưởng liếc nhìn anh: "Chắc chắn người nhà cậu cũng có."

Thiệu Thịnh An cười: "Tôi vẫn muốn mang đi, giúp đỡ chút đi."

"Được rồi, tôi giúp cậu hỏi hậu cần, cậu làm việc rất tốt, tôi xem trọng cậu."

Trên đường đi về lều nghỉ ngơi, Thiệu Thịnh An gặp Lâm Minh Dũng. Rõ ràng Lâm Minh Dũng cũng nhìn thấy anh, chỉ mím môi nhíu mày. Anh không muốn chào hỏi, nhìn lướt qua tiếp tục đi lên trước, không ngờ Lâm Minh Dũng gọi anh lại

"Tiểu Thiệu à, chờ một lát."

Tiểu Thiệu.

Thiệu Thịnh An cười lạnh trong lòng, đây là ông ta không nhớ rõ tên mình à.

Anh vờ như không nghe thấy mà tiếp tục đi, khóe mắt nhìn thấy Lâm Minh Dũng bước nhanh qua ngăn anh lại.

"Ba gọi con không nghe thấy sao?"

"Ông Lâm, ông tìm tôi có việc gì?"

Mấy chữ khiến Lâm Minh Dũng nhíu chặt lông mày. Con gái không có giáo dục, sao ngay cả con rể cũng không lễ phép như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận