Thiên Tai Càn Quét

Chương 453: Vô Đề

Chương 453: Vô Đề

Chính vì để đả kích những đoàn thể đó đấy. Cậu chỉ cần chứng kiến một lần là tởn liền. Tôi cũng chẳng dám đi, bây giờ trời tối như vậy, lỡ bị lạc khỏi đoàn bơ vơ ở vùng dã ngoại thì phải làm sao đây? Tôi không muốn bị bắt nuôi như con dê đâu."

"Nghe khiếp thật, vậy em suy nghĩ thêm chút nữa."

Mọi người thu dọn hành lý xong thì đi lĩnh tiền lương của một tháng này rồi đi thành nhóm về nhà.

Nhà Trần Cường cũng ở xã khu mới, cách xã khu Bình An 6km về phía trái, bên phải là xã khu Cát Tường. Nghe cậu ấy tự giới thiệu rằng năm nay mình mới mười tám tuổi, bắn cung cực giỏi. Xem ra gia cảnh của cậu ấy trước tận thế cũng thuộc diện khá giả. Trước kia cậu ấy là một người hâm mộ thể loại tận thế zombie, vô cùng yêu thích dùng cung nỏ, cuối tuần cậu thường xuyên tới câu lạc bộ cung nỏ chơi, trong nhà vốn sưu tầm rất nhiều loại cung nỏ, kết quả lúc chuyển nhà không thể mang hết toàn bộ đi.

"Không có zombie để giết thì giết quạ đen cũng không tệ. Chỉ cần em bắn tên vèo vèo vèo là đám quạ rơi lũ lượt, cảnh đó đồ sộ biết bao nhiêu thì khỏi phải bàn. Hồi đó em chính là nhân vật làm mưa làm gió ở xã khu em, ba mẹ em đều tự hào về em đó." Suốt dọc đường Trần Cường nói liên miên không ngớt, khiến cho đường đi không còn nhàm chán như trước.

Ba chiếc xe đạp đều được buộc đèn, ánh đèn lay động theo bánh xe lăn về phía trước.

Thỉnh thoảng ánh đèn chiếu đến ven đường là có thể thấy những người đi đường đang men theo các bức tường ven đường đi lại. Hiện tượng bóng đêm vô tận đã kéo dài nửa năm, mọi người đều đang nỗ lực thích nghi với thế giới mới này.

Bỗng nhiên đèn đường lần lượt sáng lên như sao mai thắp sáng đêm tối, từng ngọn đèn chập chùng nối đuôi nhau, khắp thế giới như thoáng chốc mọc lên vô số mặt trời nhỏ.

"Ôi chúng ta may quá, đúng lúc đèn đường bật, mau mau tắt đèn đi thôi." Trần Cường vội vàng tắt đèn xe đạp đi, nhắc mãi rằng phải tiết kiệm pin.

"Đèn đường sáng thì đoạn kế tiếp dễ đi rồi, tuy nhiên vẫn phải tiếp tục cảnh giác.” Thiệu Thịnh An nhìn về phía Kiều Thanh Thanh: “Mệt không em?"

Cô lắc đầu: "Chỉ còn gần 3km nữa, tiếp tục đi thôi.”

Đến ngã rẽ, Trần Cường tạm biệt họ.

"Hôm nào tới nhà em chơi nhé!" Trần Cường vẫy tay rối rít.

Sau khi chia đôi ngả với Trần Cường, Kiều Thanh Thanh nói với Thiệu Thịnh An: "Em định hai tháng nữa từ chức. Em sợ động đất sẽ xảy ra sớm, muốn chuẩn bị trước đã. Anh cũng đi nói qua với ba đi nhé."

Thiệu Thịnh An hiểu ý vợ. Cô đang lo động đất xảy ra lúc người trong nhà đang rải rác bên ngoài, muốn đoàn tụ cũng khó khăn. Khi cả nhà tề tựu bên nhau, mặc dù khi chạy nạn vẫn có khả năng bị chia rẽ nhưng cũng có thể không lạc mất nhau. Trong lòng anh cũng ôm theo niềm hy vọng này.

"Anh hiểu, anh sẽ nói với ba."

"Em cảm thấy sẽ hơi khó khăn."

Thiệu Thịnh An cười khổ: “Anh nhất định sẽ thuyết phục được ông ấy.”

Về đến nhà, hai người nhận được sự chào đón nồng nhiệt từ gia đình. Mỗi lần về nhà, Kiều Thanh Thanh luôn cảm thấy mình như một tướng quân chiến thắng trở về. Mẹ, ba và anh cả vừa gặp cô là vui đến mắt tỏa sáng, sự vui mừng chẳng hề che giấu này khiến trái tim cô cũng nóng lên theo.

Nghỉ ngơi một đêm, Thiệu Thịnh An bắt đầu giết gà, những con gà phát triển béo tốt được rửa sạch sẽ rồi bỏ vào thùng. Sau đó Kiều Thanh Thanh cất chiếc thùng đó vào không gian.

Một lúc sau, Thiệu Thịnh An đến nhà máy đồ hộp một chuyến, trò chuyện với ba Thiệu nhân giờ nghỉ trưa của ông.

Kỳ nghỉ ngắn ngủi này lần nào cũng khiến người ta chưa thỏa mãn, tựa hồ chỉ chớp mắt một cái nó đã kết thúc.

Sang tháng mới, Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh An đều bị sắp xếp vào đội tuần tra dã ngoại.

“Anh đi không?" Kiều Thanh Thanh nhẹ giọng hỏi anh.

Thiệu Thịnh An gật đầu: “Đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận