Thiên Tai Càn Quét

Chương 388: Vô Đề

Chương 388: Vô Đề

Kiều Thanh Thanh lắc đầu: "Gom lại để trong nhà đi, sau này có lẽ phải dùng."

Kiều Tụng Chi hiểu, giống như nạn chuột lúc trước, trong chợ bày không ít "Chuột nướng". Chắc những con quạ đen này cũng có nguồn tiêu thụ.

Mẹ Thiệu vào nhà cầm thùng và cây lau nhà ra, Kiều Thanh Thanh mở cửa sắt ra ngoài cùng Kiều Tụng Chi thu tên nỏ vào trước. Sau khi mẹ Thiệu lấy thùng ra, bọn họ ném thi thể quạ đen vào thùng. Trên mặt đất có rất nhiều máu quạ đen, mẹ Thiệu dùng cây lau nhà lau sạch, vắt khô cây lau nhà, máu chảy vào thùng nước. Còn lại dấu vết và mùi máu, Kiều Thanh Thanh phun nước hoa che đi.

Ba mẹ con về nhà, ngoại trừ trên mặt đất có vết bẩn lông vũ và mùi máu tươi hòa lẫn với mùi nước hoa ở ngoài cửa sắt thì không ai nhìn ra được nơi này từng bị hơn hai mươi con quạ đen nổi điên tấn công, đồng thời để lại xác đầy đất.

Cư dân tòa nhà 20 cảm thấy kì lạ lại vui mừng phát hiện hình như quạ đen tấn công khi nãy đã bay đi mất, không bay về nữa.

"Đến nơi khác đi, đáng sợ quá, sao quạ đen đụng cửa nghe như tiếng đạn pháo vậy?"

"Ông trời không muốn cho người ta sống mà."

"Thịt quạ đen ăn được không thế?"

"Ông dám ăn sao, còn nói hươu nói vượn!"

"Chuột tôi cũng ăn rồi mà vẫn không chết, sao không dám ăn quạ đen chứ?"

"Không giống, quạ đen ăn thịt thối, rất bẩn đấy."

"Con chuột còn chui rãnh nước kìa, không chừng đã ăn thịt người chết, tôi sợ gì chứ."

Nhà 702, Trì Ngọc Tú thở dài một hơi, nói với mẹ chồng: "Không sao, bên ngoài không còn tiếng động nữa, chắc là đi rồi."

"Hù chết người ta, sao những con quạ kia cứ đụng cửa sắt thế, tim mẹ còn đập thình thịch này." Bà cụ Bùi che ngực, Trì Ngọc Tú thấy thế vội đi lấy thuốc Mẹ, uống thuốc."

Bà cụ Bùi lắc đầu, không muốn uống, bà ấy lo lắng nói: "Không biết bây giờ A Nghiêm sao rồi, quạ đen không di đến nông trường chứ?"

Trì Ngọc Tú mím môi, vô cùng lo lắng, bà biết gần đây công việc của chồng bà rất nặng nề. Nếu như đã trễ thế này chồng bà còn tăng ca trong nông trại thì hậu quả khó mà lường được. Song, bà vẫn trấn an mẹ chồng, dỗ mẹ chồng ngủ.

Sau khi mẹ chồng thiếp đi, bà mới cẩn thận mở cửa, dùng đèn pin soi. Trong không khí có mùi tanh và mùi thối, đèn pin soi đến cửa sắt, bà nhìn thấy trên cửa có màu nâu kì lạ. Bà quay đầu nhìn cửa hàng xóm, có cảm giác mãnh liệt rằng quạ đen biến mất có liên quan đến nhà hàng xóm.

Sáng ngày hôm sau, em Trì Ngọc Tú đi thăm bà, thấy bà không bị thương mới yên tâm."

"Tối qua chúng em bắt đầu giết quạ đen, con quạ đen chết tiệt kia nhiều lắm lại hung hăng, mổ một cái có thể khiến người ta mất một miếng thịt." Cậu ta quá bận rộn, sau khi thăm chị thì rời đi ngay. Các đồng nghiệp của cậu ta đang ở xã khu bên cạnh bắt giết quạ đen.

Ở xã khu Bình An cũng có một nhóm đội trị an đến bắt giết quạ đen, khắp nơi đều có lông vũ bay lên, cư dân trong tòa nhà đã có người bị bệnh. Lông vũ quạ đen mang theo virus, người sức khỏe yếu ớt tiếp xúc với lông vũ và máu của nó sẽ nhanh chóng bị bệnh, phát sốt, nôn mửa, ho khan.

Bệnh nhân tới cửa, Kiều Thanh Thanh cũng không có cách nào.

"Tôi không có kháng sinh, bệnh này tôi không cứu được, bà phải đi bệnh viện thôi."

Cô cũng rất bất đắc dĩ, mấy năm nay thuốc trong tay cô liên tục hao hụt, không thể tìm được đường dây tiếp tế nguyên liệu, giá cả đắt gần chết. Mấy năm này tình hình không tốt, không hề có cơ hội đi ra bên ngoài tìm được liệu. Chất kháng sinh và thuốc cô dùng rất tiết kiệm, vì tiết kiệm tài nguyên cũng vì bảo vệ bản thân. Bây giờ kháng sinh là loại thuốc quý giá, cô dùng mãi không hết, dùng hoài không cạn có phải là chuyện rất nguy hiểm không.

Cô nhìn thân nhân người bệnh khóc lóc cõng người bệnh trở về, tâm trạng của cô rất khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận