Thiên Tai Càn Quét

Chương 617: Vô Đề

Chương 617: Vô Đề

Cứ như vậy, Kiều Tụng Chi và mẹ Thiệu cầm hành lý lên thuyền. Vốn dĩ Kiều Tụng Chi có thể ngồi thuyền của tổ chữa bệnh, bà ấy không đi mà quyết định ngồi cùng mẹ Thiệu.

Ngày hỗn loạn này khiến Kiều Thanh Thanh nhớ đến hôm động đất đó, đó là tai họa trời đất sụp đổ, trong phút chốc cắn nuốt sinh mệnh của vô số người. Bây giờ lại như dao cùn cắt thịt, mọi người không có cách nào khi mặt đất sụp đổ, không thể tưởng tượng nếu như toàn bộ lục địa chìm xuống đáy biển, người sống sót phải chạy đi đâu đây?

Kiều Thanh Thanh kiên trì làm việc ở tổ chữa bệnh, buổi chiều khi tổ chữa bệnh dời lên thuyền, cô giúp khuân đồ, đưa mắt nhìn bóng dáng bác sĩ Đàm biến mất trên boong thuyền.

Chạng vạng tối, mặt đất sụp đổ lần nữa, hơn năm mươi mét mặt đất ven bờ sụp đổ không còn.

Cảm xúc đáng sợ tiếp tục dâng lên, có người gia nhập vào đội xe của lều trại, hi vọng có thể ngồi lên xe mau chóng thoát đi. Có người đi qua đội tàu Thang Châu cầu xin che chở, nhưng đội tàu đã chứa đầy. Mấy hôm nay, đội tàu chỉ nhận một trăm người mới, cân nhắc đến tải trọng và thức ăn, đội tàu từ chối nhận người.

Càng nhiều người đi vào sâu trong lục địa, bờ biển căn cứ náo nhiệt trong phút chốc giải tán, cả nhà Kiều Thanh Thanh vẫn ở nguyên chỗ cũ.

"Chúng ta ở đây chờ đi, giữ gìn thể lực." Thiệu Thịnh An đã nói chuyện với Tống Tam Hà, Tô Tông, mấy nhà bọn họ tương đối quen thuộc có thể chờ nước lên sẽ lên thuyền.

Ba Thiệu nói: "Nghe con đó, chúng ta có thuyền gỗ, thuyền gỗ nặng như thế chúng ta không khiêng nổi đâu."

"Dựa theo tốc độ này, ngày mai sẽ đến nơi của chúng ta. Con chưa từng ngồi thuyền đi biển tự chế đó." Kiều Thanh Thanh ôn hòa nói.

Đêm cuối cùng ở lều trại, nhóm người Kiều Thanh Thanh vẫn nấu cơm như bình thường. Bếp lò được xây bằng tảng đá chồng lên nhau không cần dỡ bỏ, đêm nay có thể tiếp tục nấu cơm. Thiệu Thịnh An vẫn làm cơm trứng chiên, những quả trứng gà nuôi lứa đầu tiên lớn hơn so với trong thiên tai. Bốn người ăn phần cơm chiên với bốn quả trứng, cơm có màu vàng của trứng, rải thêm hành thái càng tỏa mùi thơm phức.

"Ôi, hành này trồng rất nhiều, có thể tiếp tục phát triển." Sau khi ba Thiệu cắt hành đưa cho Thiệu Thịnh An xong thì dùng khăn lau khô dao và thớt, đặt lên xe ba gác. Ông trở về ngồi cạnh giỏ tre, đau lòng nhìn mầm hành lá trong đó. Ông cắt hành lá đã héo xuống, còn lại nhìn không quá khỏe mạnh.

Thực vật thích mặt đất hơn chứ không phải bùn đất trong túi nhựa.

Ba Thiệu thở dài một hơi, cầm nước đến nhẹ nhàng tưới cho mầm cây.

"Ba, tới dùng cơm." Kiều Thanh Thanh gọi ông.

"Haiz, tới đây." Ba Thiệu đỡ đầu gối đứng lên.

Bốn người vẫn ngồi trong lều ăn cơm, chỉ thắp một ngọn nến.

"Sau khi ăn cơm xong, con và Thịnh An đi ra ngoài một chuyến, ba và anh cả ở lại trông coi thuyền." Kiều Thanh Thanh dặn dò: "Đừng để bị người ta chiếm lấy, có việc thì gọi bọn người Lưu Chấn ở bên cạnh."

"À được, các con muốn đi đâu?" Ba Thiệu quan tâm hỏi: "Muốn qua chỗ mẹ sao?"

"Không phải, con giao xe ba bánh cho người quen ở đội tàu Thang Châu, con đã nói trước rồi. Ngày mai mới qua bên mẹ, ngày mai con dẫn ba đi."

Ba Thiệu vui vẻ gật đầu.

Sau khi ăn cơm xong, Kiều Thanh Thanh rửa sạch bát nồi rồi bỏ lên xe ba bánh, toàn bộ trại được thu dọn sạch sẽ. Cô và Thiệu Thịnh An chở một xe đầy hành lý ra cửa.

Lưu Chấn không nhịn được mà hỏi: "Bác Thiệu, bọn họ đi đâu thế?"

Ba Thiệu cười nói: "Đi tìm người quen gửi xe hành lý, thuyền không đủ lớn, không chứa được xe đồ đó."

"Đội tàu đi Thang Châu vô cùng tốt, đúng là không nên lãng phí. Dì Hà và dì Kiều đâu, sao hôm nay không thấy bọn họ." Lưu Chấn cũng bận rộn cả ngày, trời tối mới bắt đầu nghỉ ngơi, chợt phát hiện hình như không thấy dì Hà và dì Kiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận