Thiên Tai Càn Quét

Chương 624: Vô Đề

Chương 624: Vô Đề

Cuối cùng Châu Châu ngẩng đầu, nước mắt rơi xuống: "Ba, con sợ, giết người, giết người."

Ánh mắt của người đàn ông cũng đỏ len: "Nhưng nếu con không bám vào anh ta thì hai cha con chúng ta không có đường sống. Bọn họ có nhiều xe nên chúng ta có thể chen chúc lên, nhưng ba đếm rồi, mặc dù trên nóc mỗi xe có chở một chiếc thuyền, nhưng con nghĩ xem, thuyền gỗ lớn như xe được sao. Chúng ta có thể chen chúc trong xe, nhưng thuyền thì chen thế nào. Bọn họ có nhiều hành lý như thế, chắc chắn sẽ có người bị vứt bỏ. Châu Châu, con nghe ba mau bám lấy anh ta, ít nhiều gì anh ta cũng sẽ u mê. Con gầy gò nhỏ nhắn, đi theo anh ta không chiếm nhiều chỗ, đi đi."

Ông cố sức đẩy con gái ra, Châu Châu ôm chặt cánh tay ông, khóc không chịu đi.

"Vậy con sẽ chết cùng ba, con không đi, con không đi."

Vẻ nịnh nọt trên mặt người đàn ông tiêu tan, mắt ông ta đổ hồng ngồi dưới đất chăm chú nhìn xem.

Từng chiếc thuyền gỗ bị lấy xuống, từng kiện hành lý chuyển khỏi xe.

Các ông lớn của đội xe tập hợp nói chuyện phiếm, chỉ nước non, vẻ mặt nặng nề nhưng không bối rối.

Những người sống sót từ nơi khác chạy đến nơi này bị người của đội xe đuổi qua một bên, bầu không khí vô cùng tuyệt vọng. Liễu Chiêu Vân ở trong nhóm đó, cô ấy đã chạy mười ngày, không biết chuyển hướng bao nhiêu lần. Nơi nào sụp cô ấy chạy nơi khác, cuối cùng chạy đến nơi này. Lúc nhìn thấy đội xe này, cô ấy biết đã không còn chỗ để đi.

Đội xe chạy đến đây đã chứng minh hướng đội xe đi đã rơi vào đáy biển.

Mỏi mệt, đói khát, tuyệt vọng, Liễu Chiêu Vân cảm thấy mình sắp chết rồi. Cô ấy sờ cổ, chỉ sờ được một sợi dây chuyền trụi lủi, nhẫn vàng treo vào sợi dây chuyền lúc trước đã bị bản thân đổi lấy thuốc và cung tên. Nghĩ tới đây, cô ấy lại nhớ Thanh Thanh, không biết Thanh Thanh tìm được chồng không. Cô ấy không tìm được, hi vọng Thanh Thanh có thể tìm được.

Liễu Chiêu Vân liếm môi, bờ môi khô khốc rách da, cô ấy liếm được mùi máu tươi.

Bên khác, những người sống sót đang nói chuyện.

"Bọn họ đều có thuyền, có rất nhiều thuyền."

"Sao bọn họ có thể có thuyền, sớm biết vậy chúng ta cũng làm thuyền."

"Không nghĩ tới chuyện này, ai biết sẽ có tai họa này chứ, sao bọn họ biết mà làm thuyền!"

"Nghe tôi nói." Liễu Chiêu Vân mở miệng.

"Bọn họ có dao có súng, nhìn xem rất khó dây vào. Vừa rồi lão Chu đi qua mở miệng đã bị đuổi đi."

"Anh nói tôi đi cầu xin, bọn họ sẽ giữ tôi sao?"

"Tôi nhìn thấy bọn họ có nhiều người như thế, thuyền chỉ có mấy chiếc. Tôi nghĩ bọn họ phải đuổi một số người đi mới đủ thuyền."

"Tiếp theo phải làm gì đây, gỗ tìm được đều bị hư, bóp một cái là vỡ."

"Nghe tôi nói." Liễu Chiêu Vân cất cao giọng nói.

Cuối cùng người bên cạnh cũng yên tĩnh lại, cùng nhìn về phía Liễu Chiêu Vân.

Liễu Chiêu Vân rất giỏi, dùng cung tên rất tốt, từng giết kẻ xấu cướp bóc, tất cả mọi người tin phục cô ấy.

"Tiểu Liễu, cô muốn nói gì?"

"Chị Liễu, có phải chị có ý định gì không?"

Liễu Chiêu Vân nhìn bọn họ, ánh mắt lướt qua từng gương mặt, nói ra suy nghĩ của mình: "Chúng ta đi cướp thuyền của bọn họ đi."

Có người "Hít" một tiếng, há miệng muốn nói chuyện đã bị Liễu Chiêu Vân ngăn lại.

"Mọi người nghe tôi nói trước đã. Tôi biết chuyện này không dễ dàng, bọn họ ăn ngon mặc đẹp lại có vũ khí, không dễ gì thắng được. Nhưng mà không thử một lần thì chắc chắn chúng ta sẽ chết, những người kia…" Liễu Chiêu Vân dùng ánh mắt ra hiệu cho người sống sót xa lạ bên cạnh: "Từ khắp nơi chạy đến đây, có thể nơi này là đất liền cuối cùng."

“Trong nội bộ đội xe cũng không phải bình tĩnh hoàn toàn, không ít người lo sợ bất an. Mặc dù trong đội xe số lượng thuyền và xe bằng nhau, xe nhỏ thì trần xe chở thuyền gỗ nhỏ, xe lớn chở thuyền lớn, nhìn qua có thể chở hết tất cả mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận