Thiên Tai Càn Quét

Chương 181: Vô Đề

Chương 181: Vô Đề

Sau khi chăm sóc Kiều Tụng Chi uống thuốc, Kiều Thanh Thanh đóng cửa lại đi ra ngoài.

“Mẹ thế nào rồi?”

“Ngủ thiếp đi rồi, sao hai người đều ở ban công thế, nhìn cái gì vậy?”

Thiệu Thịnh An bảo cô tới xem: “Mực nước rút đi rồi, em xem, một nửa cửa sổ tầng sáu đã lộ ra rồi.”

“Đúng vậy Thanh Thanh, con mau đến xem mực nước rút đi một chút rồi.” Trong giọng nói của ba Thiệu khó nén khỏi vui mừng.

Đi tới ban công, quả nhiên nhìn thấy cửa sổ tầng sáu phía dưới đã lộ ra.

“Đây thật sự là một tin tức tốt, chờ thân thể các mẹ hoàn toàn tốt lên, vậy sẽ càng tốt.”

“Sẽ tốt lên thôi, chúng ta chuẩn bị nhiều như vậy, hết thảy đều sẽ như chúng ta mong muốn.” Thiệu Thịnh An ôm lấy bả vai cô, ủng hộ cô.

Mực nước đang giảm, đây được xem là tin tốt duy nhất sau khi nhiệt độ nóng lên.

Lại qua hai ngày, tầng sáu lộ ra khỏi mặt nước, Thiệu Thịnh An trang bị đầy đủ xuống lầu kiểm tra, sau khi trở về nói: “Toàn bộ tầng sáu đã bị ngâm hỏng, hôi thối không chịu nổi, anh còn nhìn thấy tầng sáu bên cạnh kẹt một thi thể ở cửa sổ, mọi người đừng nhìn sang bên kia, đừng để bị dọa sợ.”

Sau đó, mực nước tiếp tục giảm, mặc dù tốc độ không nhanh, nhưng tốt xấu cũng làm cho mọi người nhìn thấy hy vọng nước sẽ rút. Cùng lúc đó dân chúng nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra, chuyên gia cũng không cách nào giải thích rốt cuộc là nhiều nước mưa như vậy từ đâu tới, lúc này những người sống sót cũng chỉ có thể mờ mịt nhìn mực nước giảm xuống, ai cũng không biết nước này sẽ trở về đâu. Nhưng có thể chắc chắn rằng rút nước là một điều tốt, có nghĩa là họ sẽ không còn bị mắc kẹt trong nhà và có thể đi ra ngoài để tìm kiếm vật tư sinh tồn.

Khi tầng năm lộ ra khỏi mặt nước, bệnh tình của Kiều Tụng Chi rốt cuộc cũng cải thiện hoàn toàn, Kiều Thanh Thanh cực kỳ vui mừng, không ngờ vừa quay đầu lập tức cảm thấy chóng mặt rồi ngất đi.

Kiều Thanh Thanh đã có chuẩn bị trước cho trận bệnh này, kiếp trước cô cũng bị bệnh nhẹ sau khi nhiệt độ nóng lên.

“Khụ khụ, em chỉ là bị cảm, không có vấn đề gì lớn, anh trở về bên kia ngủ đi, đừng để bị em lây nhiễm cho.” Kiều Thanh Thanh thúc giục Thiệu Thịnh An đến phòng ngủ chính ngủ.

“Anh không muốn, hiện tại sinh bệnh có thể tăng cường sức đề kháng, càng có thể thích ứng với hoàn cảnh, đây là em nói, anh không thể bỏ qua cơ hội này.” Thiệu Thịnh An không chịu đi. Kiều Thanh Thanh không biết phải làm sao: “Làm gì có người nào chủ động muốn bị bệnh.”

“Anh không đi đâu.” Thiệu Thịnh An nằm xuống, đưa tay xuống dưới cổ cô để cô gối đầu.

Không còn cách nào khác, Kiều Thanh Thanh đành phải tùy anh.

“Gần đây em vẫn luôn không được ngủ ngon, thức khuya, chức năng cơ thể giảm sút nên mới như vậy. Đừng sợ, anh ở bên cạnh em, em sẽ khỏi nhanh thôi.” Thiệu Thịnh An an ủi Kiều Thanh Thanh, cũng tự an ủi mình: “Chúng ta không tiếp xúc với gián, chuột và nước bẩn, mầm bệnh trong không khí nhất định chỉ là vấn đề nhỏ, nếu không nhiệt độ cao như vậy, khắp nơi đều bốc mùi hôi thối, người còn sống đều phải hít thở, đó không phải là người trên toàn thế giới sẽ bị đánh bại sao. Chờ em khỏe lại, cơ thể chắc chắn sẽ càng khỏe mạnh hơn.”

Những lời này đều là những lời mà Kiều Thanh Thanh an ủi anh khi mẹ Thiệu bị bệnh. Mũi cô hơi chua xót, thấp giọng “Ừm” một tiếng. Cô hơi đau đầu, không ngủ được nên tán gẫu với Thiệu Thịnh An.

“Lần này không có ai đến cướp nhà, không biết bọn họ đi cướp của ai.”

“Đám người anh họ Đỗ Kiệt ấy hả?”

“Ừ.” Có lẽ là đời này cô không còn sống một mình nữa, đã qua thời điểm nhà cửa bị cướp đi, đám người anh họ Đỗ Kiệt cũng không đến.

Trong giọng nói Thiệu Thịnh An mang theo quyết tâm: “Nếu bọn họ dám đến, anh sẽ không bỏ qua cho bọn họ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận