Thiên Tai Càn Quét

Chương 612: Vô Đề

Chương 612: Vô Đề

Nhưng chưa đầy ba tháng sau, khi Kiều Thanh Thanh gặp lại rừng cây Dương lại là một mảnh đất đìu hiu khô héo.

Tất cả lá đều héo vàng rụng đi, trải thành một lớp dày trên mặt đất, khi giẫm lên nghe tiếng kẽo kẹt. Kiều Thanh Thanh ngước đầu nhìn sang, khi tiết trời chuyển lạnh vào mùa thu, những chiếc lá trên cây Dương sẽ héo vàng rơi rụng, nhưng bây giờ là cuối mùa hạ đầu mùa thu, vả lại nghe Tô Tông nói, hôm qua vẫn còn tươi tốt, lá cây chỉ trong một đêm toàn bộ đều héo úa rơi rụng, ngay cả thân cây cũng mất hết đi sức sống.

Cô đưa tay gõ gõ, trên thân cây phát ra tiếng không khác gì so với gỗ mục cả.

Thiệu Thịnh An kêu cô tránh ra xa, giơ chân lên đạp cái cây.

Vừa mới đạp một cái, cây Dương đã gãy đổ xuống đất, mùn cưa bay tứ tung, vết nứt khô cằn đến mức khó lòng tin nổi, nói rằng cành cây khô héo đã khô cằn hai mươi năm rồi vẫn có người tin.

Nhưng chỉ mới trôi qua một đêm thôi.

Kiều Thanh Thanh sờ vào vết nứt, đứng dậy lên lại, nhìn khu rừng cây Dương mất hết đi sinh khí, giống như nhìn thấy một đám thi thể người chết vậy. Cô hít một hơi thật sâu, cảm thấy giật mình hoảng sợ, khiến người ta cảm thấy sợ hãi vô cùng.

“Có chuyện gì đó đang âm thầm phát triển.” Thiệu Thịnh An nắm lấy tay cô, trong mắt anh cũng lộ vẻ kinh ngạc và sợ hãi, anh suy nghĩ rất nhiều, liệu đây có phải là một điềm khởi đầu không, hay là ở những nơi mà bọn họ không nhìn thấy đã xảy ra nhiều chuyện tương tự như thế.

Nếu như rừng cây Dương sinh trưởng ở mùa này và khô héo ở mùa sau, thế thì những thực vật khác sẽ như thế nào?

Trong tương lai, có khi nào thực vật sẽ sinh ra trong tháng này và chết đi trong tháng kia, thậm chí là sáng sớm vừa mới sinh sôi đến tối đã héo tàn, loài người làm sao có thể có được vật chất để sống chứ?

Kiều Thanh Thanh cũng lo lắng về điều này, đúng là cô có rất nhiều hạt giống cây trồng, cô đã lên rất nhiều kế hoạch trong tương lai, nhưng nếu như có một thế lực thần bí bóp méo quy luật sinh trưởng của thực vật, cô vẫn không thể làm được điều gì.

“Mọi chuyện đều có cách giải quyết cả, chúng ta cứ vừa đi vừa tính thôi.” Câu nói này bọn họ đã nói rất nhiều lần rồi, thế nhưng không nói như vậy thì còn có thể nói gì nữa chứ, Kiều Thanh Thanh nắm lấy tay của Thiệu Thịnh An, kiên định nói thêm một lần nữa. Thiệu Thịnh An bước đến gần cô, hai người chạm trán vào nhau, như thể từ động tác này hai người đều đã được tiếp thêm sức mạnh.

“Đến đây một lần không dễ chút nào, kiếm thêm ít củi về nhà nhóm lửa nhé.” Kiều Thanh Thanh nói.

Thiệu Thịnh An hiển nhiên làm theo.

Những cái cây khô héo như vậy rất dễ dàng thu gom, chỉ cần dùng lực vừa phải đá một cái đã đổ gãy một cái cây. Trong lúc đó, có người đến đây chặt cây, thấy sự thay đổi của rừng cây Dương mà cảm thấy cực kì hoảng sợ, tin tức nhanh chóng được lan truyền ra ngoài, ngày càng có thêm nhiều người đến xem, cuối cùng không hẹn mà cùng nhau đến nhặt gỗ cây về nhà nhóm lửa.

Không nhặt thì tiếc lắm.

Thiệu Thịnh An chất đống gỗ lên xe ba gác, lấy dây buộc lại, anh đạp xe ba gác, còn Kiều Thanh Thanh đi bộ theo sau xe anh. Chiếc xe ba gác lắc lư tiến về phía trước, thỉnh thoảng Thiệu Thịnh An gọi cô, nghe thấy giọng cô đáp lại anh mới yên tâm.

Con đường dẫn vào rừng cây Dương ngày càng bị nhiều người giẫm đạp lên nên trở nên bằng phẳng hẳn, cỏ dại cũng bị giẫm bẹp dưới đất, chỉ có những con đường gồ ghề ở hai bên mới có cỏ dại và hoa mọc lên, Kiều Thanh Thanh cúi xuống hái một đóa hoa dại màu hồng tím.

Làn gió chiều tối thổi bay đung đưa bụi hoa dại đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận