Thiên Tai Càn Quét

Chương 666: Vô Đề

Chương 666: Vô Đề

Trong một năm trở lại đây, gia đình trở nên bình yên hơn, Thiệu Thịnh Phi lần này cũng muốn ra ngoài, nhưng Thiệu Thịnh An đã khuyên nhủ để hắn lần sau hãy đi, nhờ hắn hỗ trợ và bảo vệ ba mẹ ở nhà.

Tuy rằng chỉ có duy nhất hai vợ chồng bọn họ ra ngoài, nhưng giá trị vũ lực của bọn họ lại cao nhất trong gia đình, bất luận là số lượng hay chất lượng, hai người bọn họ là quá đủ để đối phó với nguy hiểm trên đường, trừ phi có người cầm súng. Nhưng những người có súng bây giờ sẽ không đến để cướp hàng hóa xe ba bánh, nếu họ muốn cướp, họ phải nhắm vào các món hàng có giá trị hơn và tận dụng tối đa nguồn cung cấp súng đạn khan hiếm.

Vì vậy, con đường rất thuận lợi, theo lộ trình mà họ đã hỏi, Kiều Thanh Thanh và chồng thỉnh thoảng sẽ gặp những người cũng đang đi đến chợ lớn, hai bên giữ khoảng cách xã hội để giao tiếp với nhau, những người khác đi trao đổi một loạt tôm khô.

Chiếc xe ba bánh được bọc bằng vải bạt, Kiều Thanh Thanh mở bạt ra để thông gió một chút trong khi nghỉ ngơi, một đoàn những người buôn bán nhỏ đi ngang qua có đôi mắt tinh tường, họ nhìn thấy những quả dưa hấu trên xe thì tiến lên đổi, để Kiều Thanh Thanh lựa chọn.

Nhóm người buôn bán kia có tám người, có lẽ họ đang trên đường ra biển, giỏ sau lưng của họ chất đầy hải sản.

Kiều Thanh Thanh nghe thấy tôm khô liền động lòng, một tiểu thương lấy ra cho cô xem.

"Yên tâm đi, tôi đổi con tôm khô này với người dân trên bãi biển. Họ tự đánh bắt và phơi khô, vẫn còn rất tươi. Nếu như được ăn mùi vị của tôm này cũng có thể cảm nhận được vị muối thì thật sự tuyệt vời, cô thử xem."

Người bán hàng hồ hởi giới thiệu là đây là loại dưa hấu to, lâu lắm rồi mới thấy quả dưa hấu ngon như vậy.

Sau khi mặc cả xong, Kiều Thanh Thanh đã đổi một quả dưa hấu nặng khoảng mười cân lấy mười cân tôm khô từ người bán kia, nhăn mặt khổ sở với đối phương một cách khoa trương: “Ôi, cô gái này, cô thật biết cách mặc cả đó, tôi lỗ chết mất.”

Kiều Thanh Thanh cười không nói gì, không để ý tới người đó.

Lỗ ở chỗ nào chứ.

Mặc dù thiên nhiên đã trở lại và mọi thứ đã phục hồi, trong rừng có thể tìm thấy nhiều loại thực vật, động vật hoang dã cũng dần tăng lên, nhưng trước đây dường như là do hoang dã nên chất lượng không ổn định, dâu tây ra quả nhỏ, chua và chát, khoai tây mà Thịnh An tìm thấy và khoai lang mà anh cả tìm thấy chất lượng thực sự rất kém, hoàn toàn không có hương vị và hình thức và chất lượng mà con người đã dày công nghiên cứu và trồng trọt cẩn thận trong nhiều năm.

Dưa hấu, nếu chăm chỉ nhất định có thể tìm được cây giống dưa hấu ngoài tự nhiên, nhưng Kiều Thanh Thanh cho rằng không thể trồng nhân tạo để chúng tròn trịa và to như vậy trong thời gian ngắn.

Một quả dưa hấu to như vậy, người trồng nhất định sẽ bán lại quả dưa với giá cao, người ta sẽ không hỏi ngọt hay không, mặc kệ ngọt hay không, quả dưa to như thế này cũng đủ để bán được giá cao. Những người có tiền mua về nhà thì người ngoài nhìn vào cũng thấy tươm tất, ngọt hay không cũng không quan trọng lắm .

Tôm thì có thể đánh bắt được, nhưng dưa hấu loại to thì không dễ kiếm.

Lần này ra ngoài, trên xe ba bánh chỉ mang theo hai quả dưa hấu lớn, bán một quả lại được một quả, Kiều Thanh Thanh nghĩ đến việc đi chợ lớn đổi vài thứ mà trong nhà không có. Tôm khô làm từ loại tôm biển này rất ngon, Kiều Thanh Thanh đã ăn thử một con, vị dai, ngọt và mặn. Mọi người trước đây sống ở biển, ăn cá tôm cua sẽ nôn mửa, sau khi trở về đất liền, khu vực của bọn họ có lẽ thuộc về nội địa, ba năm qua giao lưu trao đổi với người khác, hầu như không thấy có loại hải sản nào. Trong tình cảnh vẫn còn nhiều cá nhưng không có tôm như vậy, cả Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh An đều cho rằng thương vụ này đáng giá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận