Thiên Tai Càn Quét

Chương 350: Vô Đề

Chương 350: Vô Đề

Kiều Thanh Thanh đuổi tới cửa, hạ xuống “Lời nói tàn nhẫn”: “Chờ anh trở về sẽ biết thế nào là lợi hại!” Nói xong tự mình cũng không nhịn được cười. Hôm nay thật vui vẻ.

Chỗ giếng nước sâu rất nhiều người xếp hàng múc nước, nhưng mọi người còn đều rất có kiên nhẫn, phơi nắng nói chuyện phiếm, trên mặt mỗi người đều mang theo ý cười nhẹ nhàng.

“Ánh nắng thật là thoải mái, bà xã tôi nói muốn đem hết quần áo chăn mền ra giặt hết, tôi nói thế phải khiêng bao nhiêu nước chứ, mệt chết tôi rồi!” “Bà xã tôi cũng vậy! Múc nước là việc nhỏ, chạy nhiều mấy lượt cũng được, tôi tính ngày mai đi tìm việc, lúc trước không dám đi ra ngoài, mỗi ngày đều chỉ ăn lương thực cứu tế, ăn không đủ no!”

“Công việc đâu có tìm được dễ dàng như vậy! Dù sao vẫn có thể ăn lương thực cứu tế, không đói chết là được.”

“Lão Lưu này , con gái ông công tác trong chính phủ đúng không? Có tin tức gì hay không?”

“Không có không có, tin tức gì cũng đều không có.”

“Thôi mà, lão Lưu ông nói đi!”

“Đừng hại tôi, con gái ở nhà giáo huấn tôi nói lung tung, hại nó bị lãnh đạo phê bình, tôi thật sự không có tin tức gì, đừng hỏi tôi. Đến tôi rồi đúng không? Nhường một chút, nhường một chút!”

Thiệu Thịnh An nghe xong một đống lớn không có tin tức gì, xách hai xô nước trở về.

Cọ cọ rửa rửa, một ngày cứ đi qua như vậy, nhìn mấy bộ quần áo cùng khăn trải giường ga gối đón gió phiêu diêu trên sân thượng, Kiều Tụng Chi cùng mẹ Thiệu rất có cảm giác thành tựu.

Buổi tối, Kiều Tụng Chi cùng mẹ Thiệu bắt đầu sửa sang lại kẹp tóc, khăn quàng cổ, áo lông đã làm được trong suốt một năm ở nhà. Kiểu dáng đều đặc biệt đẹp, phù hợp với thị trường thu đông.

Vào lúc ban đêm Kiều Tụng Chi liền muốn đi chợ bày quán. Kiều Thanh Thanh có người đến xem bệnh, để Thiệu Thịnh An mang mấy người Kiều Tụng Chi đi: “Em có thể ở nhà trông nhà, yên tâm đi!”

Nhanh chóng đến 7 giờ, người bệnh đã hẹn trước tới cửa.

Nhưng Kiều Thanh Thanh không nghĩ tới sẽ nhìn thấy một người không tưởng trước được.

Cách một cánh cửa sắt, mày Lâm Vy Ni hơi chau, Kiều Thanh Thanh mặt không biểu tình.

Lưu Mẫn nhìn người mẹ cô ta đề cử, cảm thấy kì quái: “Bác sĩ Kiều?” Cô ta đi làm trong chính phủ, gần nhất tăng ca thêm quá nhiều, ban đầu cô ta đã có triệu chứng ở thắt lưng, gần đây phát tác xong eo đau đến nỗi ngồi không được nằm không nổi, cẳng chân bên trái ngẫu nhiên còn có chút chết lặng. Mẹ cô ta nói bác sĩ Kiều nhà này là một bác sĩ nữ, mát xa rất chuyên nghiệp, cô ta nghe nói là bác sĩ nữ mới đáp ứng đến đây, nếu ở chỗ này có thể giảm bớt đau eo thì tốt rồi, nói cách khác cô ta đỡ phải tích cóp tiền lương để đi bệnh viện. “Lưu Mẫn?”

“Đúng vậy, tôi là Lưu Mẫn, mẹ tôi đã thương lượng với cô trước đó.” “Xin lỗi, tôi chỉ tiếp người bệnh, vị này không thể đi vào.”

Lưu Mẫn sốt ruột: “Vy Ni là đồng nghiệp cũng là bạn của tôi, cô ấy có chút không thoải mái muốn tìm cô xem, cô ấy…”

Lâm Vy Ni ngăn cản cô: “Mẫn Mẫn, đừng nói nữa, tôi không khám chỗ này.” “A? Không phải đã bàn tốt hôm nay cùng nhau tới xem bác sĩ sao?” Lâm Vy Ni xoay người liền đi, lấy kiêu ngạo của cô ta căn bản không có khả năng đứng cửa cùng người khác lý luận, quá thấp kém. Lưu Mẫn vội theo sau, cô cũng không nhìn.

“Rốt cuộc sao lại như này, cô biết bác sĩ Kiều sao?” Lưu Mẫn quan tâm hỏi.

“Có biết, nếu cô nói trước bác sĩ Kiều là cô ta tôi tuyệt đối sẽ không đến đây.” “Thực xin lỗi Vy Ni, tôi cũng không biết được.”

“Không trách cô, là tôi hỏi không rõ ràng. Mẫn Mẫn, cô đi khám bệnh đi, lần sau chúng ta lại hẹn nhau.”

Lưu Mẫn sao có thể đáp ứng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận