Thiên Tai Càn Quét

Chương 284: Vô Đề

Chương 284: Vô Đề

"Được, làm phiền cô."

Lúc cầm được giấy tờ nhà ở tòa nhà 20, tầng 7, nhà số 701 xã khu Bình An đã là năm tiếng sau.

Ba mẹ Thiệu chờ ở cửa, nhìn thấy bọn họ về đôi mắt tỏa sáng.

"Được không?"

"Xong rồi ạ."

Mẹ Thiệu chắp tay trước ngực: "Ông trời phù hộ, vậy về nhà đi, bà thông gia đang sốt ruột chờ trong nhà."

Vừa rồi Kiều Thanh Thanh về lấy đồ mua nhà là ba mẹ Thiệu cùng nhau mang qua. Xã khu mới rất an ninh, trên đường đi không có nguy hiểm gì, ba người thuận lợi chuyển vật tư đến.

Sau khi về nhà, Thiệu Thịnh An và ba Thiệu uống chút nước, sau đó bắt đầu lắp máy phát điện năng lượng mặt trời. Sau khi lắp xong, Thiệu Thịnh An lại bắt đầu lắp mạch điện, lắp ổ điện, điều hòa không khí. Đèn điện ở tầng sáu và tầng bảy phải lắp hết, bọn họ không hề nghỉ ngơi. Ba Thiệu giúp đỡ, mệt mỏi nhưng rất vui vẻ.

Trước khi mặt trởi mọc đã làm xong mọi thứ.

"Sân thượng không có bồn đựng nước, bể nước đặt bên ngoài bị ánh mặt trời chiếu rất dễ dàng biến chất." Thiệu Thịnh An nói với Kiều Thanh Thanh.

"Anh nói đúng, đến lúc đó để trong phòng bếp và toilet hai thùng nước sử dụng hằng ngày là được." Kiều Thanh Thanh nhìn quanh nhà, vui vẻ nói: "Đây là nhà của chúng ta, chúng ta lại có thêm một ngôi nhà rồi."

Ở phòng ngủ chính tầng bảy và hai phòng ở tầng sáu đều lắp điều hoà không khí, rốt cuộc bọn họ đã có không gian riêng của mình, không cần cả nhà nhét chung một chỗ nữa.

Kiều Thanh Thanh quyết định ở tầng bảy với Thiệu Thịnh An: "Hai chúng con còn trẻ, leo thêm một tầng cũng không sao."

Ba mẹ Thiệu và Kiều Tụng Chi không có ý kiến gì, vậy xem như đã quyết định xong. Kiều Thanh Thanh giúp bọn họ sắp xếp phòng, giường, tủ đầu giường, chăn đệm, bàn ghế, không có tủ quần áo. Mỗi phòng đặt hai giá treo quần áo, lại bố trí nước ấm và tách. Trước kia, đồ vật trong nhà ở Hoa Thành có thể mang đi thì Kiều Thanh Thanh đều mang đi, lúc này bày từng thứ ra là đồ cũ trong nhà ở Hoa Thành.

Kiều Tụng Chi sờ cái này, sờ cái kia, mắt đỏ lên.

"Mẹ, sau này sẽ càng lúc càng tốt thôi." Kiều Thanh Thanh ôm vai bà ấy, khẽ nói.

Kiều Tụng Chi lau mắt, cười gật đầu.

Điều hoà không khí được bật lên, hơi lạnh đã lâu không có che đi không khí khô nóng, căn phòng dần trở nên mát mẻ. Bọn họ ăn cơm trong phòng hai mươi bốn độ C, cảm thấy bữa cơm này ngon hơn bình thường.

Sau khi ăn cơm xong, tất cả mọi người đi tắm rửa. Đây là lần đầu tiên sau khi rời Hoa Thành, cả nhà bọn họ tắm rửa chung một ngày.

"Buổi sáng hôm nay có thể ngủ thoải mái rồi." Kiều Tụng Chi xúc động.

"Sau khi thức dậy tôi sẽ ra ngoài tìm việc làm, tôi cảm thấy nơi này như Hoa Thành trước kia, chắc sẽ có rất nhiều công việc." Ba Thiệu mong đợi nói.

Thiệu Thịnh An nghe hiểu ý của ba, ý của ông là ở xã khu mới có cảm giác trật tự như trước khi thiên tai. Sau khi trật tự được thiết lập, mọi thứ sẽ an toàn, hòa bình, như vậy chắc là tìm việc sẽ không khó.

"Chúng ta cùng đi tìm, ngủ trước đi."

Sau khi đưa ba Thiệu xuống lầu, vợ chồng Kiều Thanh Thanh mới quay lại tầng bảy. Chiếu mát mẻ, nằm trên đó vô cùng dễ chịu. Kiều Thanh Thanh thở dài thoải mái: "Bây giờ mới có thể gọi là chiếu nè, trước đó chỉ có thể gọi là phiến đá, nằm trên đó như thịt nướng trên phiến đá ấy."

Thiệu Thịnh An cười híp mắt: "Đúng thế, anh cảm thấy da của mình cũng trở nên dày hơn, không sợ nóng nữa."

Anh ngồi trên giường gấp quần áo, Kiều Thanh Thanh nằm nghiêng nhìn anh.

"Nhìn cái gì đó?"

"Nhìn thấy anh đẹp trai."

Thiệu Thịnh An lại cười: "Xem ra tâm trạng của em rất tốt, qua nhiều năm như thế đây là lần đầu tiên em thẳng thắn khen anh đấy."

"Em rất vui, ở xã khu mới em lại có hai ngôi nhà, hai nhà đấy." Kiều Thanh Thanh lăn qua nằm hình chữ đại, nhìn lên trần nhà, cả người đắm chìm trong men say mộng đẹp trở thành sự thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận