Thiên Tai Càn Quét

Chương 391: Vô Đề

Chương 391: Vô Đề

Bọn họ tiếp tục đi xuống lầu, bên giếng bên này có rất nhiều người múc nước. Vì quạ đen làm ô nhiễm nước giếng trong xã khu, bao gồm giếng nước ở gần tòa nhà 20, cho nên Kiều Thanh Thanh và Kiều Tụng Chi phải đi ra ngoài hơn năm trăm mét mới có giếng nước khác. Nhiều người đương nhiên là phải xếp hàng. Lúc xếp hàng múc nước, mọi người còn phải cảnh giác nhìn lên trời, sợ có quạ đen đến làm rối. Nếu như quạ tấn công thì bọn họ không chỉ phải mau chóng rút lui mà còn phải đậy nắp giếng lại, nếu không thì giếng này sẽ không dùng được nữa.

Trước đó còn có cư dân đánh nhau, khiến đội trị an tuần tra, mọi người bị cảnh cáo một phen.

"Năm nay múc nước không dễ dàng gì." Dây dưa như thế, múc nước mất hai giờ, Kiều Tụng Chi nói: "Con phát hiện ra không, tính cách mọi người khác xưa rất nhiều, chỉ vài vấn đề nhỏ sẽ bắt đầu gây gổ đánh nhau."

"Có lẽ áp lực cuộc sống lớn quá." Kiều Thanh Thanh đặt nước xuống, mở cửa nhà 601. Bọn họ lấy nước đều dùng để tưới rau và cho gà uống. Trong nhà nuôi gà rất tốt, nhưng quạ đen tấn công làm đàn gà cảm thấy sợ hãi thiên địch. Quạ đen tới một lần, bọn chúng chấn động một lần. Gà bay loạn trong chuồng kêu thảm thiết, thức ăn cũng không muốn ăn. Trước khi tận thế Kiều Thanh Thanh có mua một lượng lớn thức ăn cho gà, bọn chúng ăn thức ăn đó lớn rất nhanh. Bây giờ mới mấy ngày thấy gà không lớn nữa, mẹ Thiệu vừa tức vừa lo.

"Nuôi thêm mấy tháng nữa gà mái bắt đầu đẻ trứng rồi, haiz."

"Không sao, đây gọi là vượt qua đại nạn, sống sót sẽ kiên cường hơn." Kiều Thanh Thanh nói: "Không sống nổi thì làm gà con nướng."

"Ừm, gà con nướng, nghe đã thấy ngon." Kiều Tụng Chi cũng khiến mình lạc quan hơn.

Bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Kiều Thanh Thanh nhìn qua mắt mèo thấy người của đội trị an. Trong lòng cô thoáng qua suy nghĩ, mở cửa nhìn xem, quả nhiên nhìn thấy cả nhà người kia đứng bên cạnh. Thấy cô đi ra vợ ông ta chỉ cô gào lên: "Là cô ta dùng dao hại chồng tôi. Đội trị an mau bắt cô ta ngồi tù đi."

Đội trị an hai người, người lớn tuổi hỏi han Kiều Thanh Thanh: "Chúng tôi nhận được báo cáo nói cô cầm đao làm người khác bị thương, cô có gì muốn nói không?"

"Đồng chí bảo vệ, con gái tôi không hề cầm dao làm bị thương người ta." Kiều Tụng Chi nghe nói vậy vội giải thích: "Là nhà này đến nhà tôi gây chuyện, còn cầm dao chém cửa sắt nhà tôi, con gái tôi chỉ tự vệ thôi."

"Bà nói bậy, rõ ràng Kiều Thanh Thanh cố ý, cô ta muốn giết chồng tôi."

"Mẹ." Kiều Thanh Thanh giữ chặt tay Kiều Tụng Chi, nói với đội trị an: "Mẹ tôi nói thật." Cô kể lại chuyện người đàn ông tới nhà cô gây chuyện.

"Tôi không cảm thấy tôi có lỗi, hơn nữa vết thưởng trên cổ ông ta chỉ bị trầy da, không bao lâu sau sẽ khỏi hẳn."

Cô nhìn thẳng đối phương: "Hàng xóm của tôi có thể làm chứng."

"Cô nói dối."

Kiều Thanh Thanh nhìn về phía người đàn ông, ánh mắt bình tĩnh lại khiến ông ta không nói nên lời.

Giờ phút này, Kiều Thanh Thanh thầm nghĩ, cô vì muốn người nhà ở trong tình huống an toàn mới giành cơ hội vào xã khu mới. Nếu vì trật tự nơi này, bây giờ cô bị trật tự trói buộc cũng là bình thường. Nếu như bây giờ ờ ngoài căn cứ, ở khu vực hỗn loạn khó quản lý cô rất dễ tìm được cơ hội giết ông ta, chắc chắn không để lại hậu quả.

Nhưng ở nơi này cô chỉ có thể cắt lớp da trên cổ ông ta để đe dọa ông ta mà thôi,

Người của đội trị an ra hiệu ông ta hãy tỉnh táo một chút. Ông ta ra đến bậc thang im lặng, không dám nhớ lại ánh mắt của Kiều Thanh Thanh lúc nãy.

Hai người của đội an ninh đi kiểm tra cổng sắt trước, xác nhận rằng ở trên đó thực sự có dấu vết bị đao chém ra .
Bạn cần đăng nhập để bình luận