Thiên Tai Càn Quét

Chương 477: Vô Đề

Chương 477: Vô Đề

"Cứu tôi, cứu tôi."

Âm thanh gió máy bay che đi âm thanh khác, máy bay đưa người sống sót bay xa.

"Mẹ nó." Người sống sót đứng trên đất ngừng phất tay, cắn răng chạy ngược hướng khe nứt.

Ai cũng đang liều mạng sống sót.

Thiệu Thịnh An băng bó vết thương trên chân cho mẹ Thiệu, dư chấn ập tới, bọn họ đành phải tiếp tục chạy trốn.

Thần chết không hề thương xót, dùng lưỡi hái lạnh lùng đuổi theo gót chân mọi người.

"Ầm."

Một tiếng nổ trầm đục vang lên, Thiệu Thịnh An nhìn về phía tây, trông thấy ở chân trời xa xôi nổ một đám mây hình nấm, ánh sáng còn chói hơn ánh mặt trời đập vào mắt. Cách xa như thế, dường như Thiệu Thịnh An cũng cảm thấy tổn thương đau đớn. Anh không nhịn được nheo mắt lại, đồng thời trái tim chìm xuống.

Vậy, vậy không phải nổ hạt nhân chứ.

Không, cũng có thể là tên lửa, có lẽ mọi chuyện không tệ như thế. Anh chỉ suy nghĩ trong vòng mấy giây, không bao lâu sau Thiệu Thịnh An không có thời gian suy nghĩ nữa. Một người từ bên cạnh chạy qua, anh chỉ kịp giữ chặt mẹ nhưng người này vẫn giẫm lên chân mẹ anh, khiến mẹ anh thét lên đau đớn. Người kia cũng không quay đầu lại mà tiếp tục chạy, bọn người Thiệu Thịnh An không thể không dừng lại, cũng may xung quanh đó xem như an toàn. Ba người ngồi xuống, đè thấp trọng tâm giữ vững thân thể

"Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào?" Thiệu Thịnh An rất lo lắng, vừa rồi chân mẹ anh bị hai mảnh xi măng đập lên, mới băng bó xong bây giờ lại bị đạp trúng. "Không sao cả!" Mẹ Thiệu liên tục hít sâu, đau đến mức nói chuyện run run. Ngón chân đau đớn như cả trái tim đang đau, bà không cho chồng cởi giày của mình: "Thật sự không sao cả đừng dây dưa nữa, lát sau hãy nói."

"Tạm thời không cần chạy, ở đây đã tương đối an toàn rồi." Thiệu Thịnh An nói.

Mặt đất còn đang lay động, qua mấy phút sau mặt đất dần yên ắng trở lại. Ba Thiệu nhìn đông hồ: "Vừa mới qua nửa tiếng, ôi trời ơi không biết bây giờ nhóm Thanh Thanh thế nào. Thanh Thanh và mẹ vợ con, còn Phi Phi nữa, ba người bọn họ bảo sao ba yên tâm được!"

"Ba, chúng ta phải tin tưởng bọn họ, chúng ta phải sống sót, chỉ cần sống sót sẽ có hi vọng gặp lại." Thiệu Thịnh An kìm nén lo âu trong lòng, ngồi xuống đất. "Ngừng lại đi, không biết đợt dư chấn tiếp theo sẽ đến vào lúc nào." Bọn họ ngồi dưới đất, xung quanh là người sống sót đang dừng lại nghỉ ngơi. Mọi người mệt mỏi ngồi xuống, không bao lâu sau trong gió vang lên tiếng khóc bi thương.

"Để tôi xem chân bà, mau chóng bó thuốc." Ba Thiệu cởi giày mẹ Thiệu ra, lần này mẹ Thiệu không phản đối nữa. Vừa cởi giày ra, ngón chân sưng đỏ biến thành màu đen lộ ra, có thể thấy bị giẫm không nhẹ.

"Thanh Thanh nói vết thương này phải chườm lạnh trước." Ba Thiệu nhìn Thiệu Thịnh An.

Thiệu Thịnh An cụp mắt: "Con không dùng không gian được, có thể đã có chuyện gì bất trắc."

"Vậy phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ xảy ra vấn đề, bên kia Thanh Thanh cũng không dùng được. Ôi, vậy phải làm sao, bọn họ phải làm sao đây?" Mẹ Thiệu vô cùng lo lắng nói.

"Mẹ, chúng ta có ba lô, tạm thời không sao cả. Không có đá thì chúng ta bó bột trước vậy. Móng chân của mẹ bị giẫm hỏng không dùng được nữa, sau này vết thương đã lành sẽ mọc móng mới, móng hỏng này sẽ mất thôi." Thiệu Thịnh An lấy thuốc bột từ trong ba lô đắp lên cho bà, cuối cùng quấn vải bên ngoài, không dám buộc chặt.

"Đây là nơi nào thế?" Ba Thiệu nhìn xung quanh, trước mắt hoang vu hoàn toàn xa lạ.

Thiệu Thịnh An cất thuốc đi, vẫn còn tìm kiếm trong ba lô, nghe vậy lắc đầu: "Con cũng không biết, trong ba lô chúng ta đều có pháo báo hiệu, con thử thả một cái. Có lẽ bên Thanh Thanh cũng sẽ thả pháo báo hiệu, đến lúc đó chúng ta sẽ biết hướng của nhau, có lẽ bọn họ chỉ ở gần đây thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận