Thiên Tai Càn Quét

Chương 56: Vô Đề

Chương 56: Vô Đề

"Cửa loại này tốt, sau này cần đến sẽ nhờ người khác làm một cái." Trịnh Thiết Huy gật đầu liên tục, trở lại phòng, cầm một chai rượu và một gói thuốc lá tiến lên gõ cửa.

Thiệu Thịnh An mở cửa, Trịnh Thiết Huy vô cùng nhiệt tình mỉm cười, "Tiểu Thiệu phải không? Tôi là Trịnh Thiết Huy ở 801, khi cậu và Tiểu Kiều kết hôn chúng tôi vẫn còn ở đây, có nhớ ra tôi không.”

Người ta nhiệt tình, Thiệu Thịnh An cũng không tỏ vẻ khó chịu gì, coi như là thân thiện đáp lễ vậy, anh chỉ nói là nhận ra rồi lễ phéo chào Trịnh thúc, mở cửa ra.

Trịnh Thiết Huy cũng tỏ vẻ khách sáo, nói rằng ông đã chuyển về vào tối hôm qua, cảm thấy gia đình mình có lẽ đã quá ồn ào khiến ông cảm thấy có lỗi vì đã gây rắc rối cho nhà họ, ông tính tạ lỗi bằng cách đem rượu và thuốc sang nhà họ.

Thiệu Thịnh An từ chối, “Chúng ta đều là hàng xóm, bây giờ hoàn cảnh cũng khá đặc biệt, mọi người cũng nên quan tâm đến nhau.” Sau đó, anh mới kể cho ông nghe về chuyện cây bút laze tối qua.

Trịnh Thiết Huy vội vàng xin lỗi: "Là con trai tôi sai, tôi thay mặt nó xin lỗi cậu trước, sau này nhất định sẽ dạy cho nó một bài học"

Trong phòng, Kiều Thanh Thanh đang cẩn thận tưới cây hẹ mới trồng, khi Thiệu Thịnh An quay lại, cô ngẩng đầu lên: “Sao lâu thế?”.

“Ông ấy cứ nhất định muốn xin lỗi anh, từ chối mãi mới lâu thế.” Thiệu Thịnh An lắc đầu, “Ông ấy cũng hỏi anh, bọn mình ở cùng ông ta ở tầng cao nhất, người ở tầng dưới bình thường không lên, sao không chắn cầu thang lại, ông ấy hỏi ý kiến anh, anh đã đồng ý rồi."

"Cũng tốt, vậy cứ giả bộ trước đi.

Mấy ngày tới, nhà họ Trịnh bắt đầu tu sửa, lắp lại cửa chống trộm và cửa sổ chống trộm mới, nghe nói tiền nhân công rất cao, gấp năm lần so với lúc trước đó khi Kiều Thanh Thanh thuê người. Cánh cổng sắt mà Trịnh Thiết Huy ra lệnh lắp ở lối vào hành lang cuối cùng vẫn không lắp đúng vị trí, nói là xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nên tự ông phải tự đi vận chuyển nó.

"Đời trước không hề có cái cửa sắt này, xem ra không thể mang về rồi."

"Ông ấy hy vọng anh có thể ra ngoài cùng ông ấy mang cửa về lắp .

Kiều Thanh Thanh nghe xong lời này, siết chặt nắm đấm, trong mắt hiện lên vẻ bối rối, "Anh đi chi bằng để em đi, anh ở nhà đi."

Nỗi bất an của cô đã quá rõ ràng rồi, Thiệu Thịnh An hơi giật mình, vội vàng nắm tay cô, “Anh không đi, anh không đi, anh đã nói với ông ấy rồi, anh sẽ đưa tiền, để ông ấy thuê người chở đi, anh không đi, em cũng không được đi."

Nhịp tim của cô dần ổn định hơn sau khi được Thiệu Thịnh An trấn an, hơi thở của Kiều Thanh Thanh ổn trở lại, nhìn người chồng trẻ trung trước mắt, trong lòng cô bỗng chua xót, sao cô lại trở nên yếu ớt như vậy từ bao giờ?

"Đừng đi, ở đây có một cánh cổng sắt, vốn là dùng để phong tỏa cửa ở cầu thang, bọn họ trở về chỉ để niêm phong chúng lại thôi." Kiều Thanh Thanh ngược lại nắm lấy tay anh, kiên quyết nói: "Cho em thêm một chút thời gian, em sẽ quay lại.”

Thiệu Thịnh An vội vàng an ủi cô: "Không sao, anh sẽ ở bên cạnh em, chúng ta đều ở bên cạnh nhau, em không cần sợ anh biến mất, đừng sợ."

“Em biết, em cần một chút thời gian để thích ứng, Thịnh An, nhiều lúc em luôn cảm thấy đây là một giấc mơ, em sợ khi em tỉnh lại giấc mộng này sẽ biến mất.”

“Không, đừng sợ, anh hứa với em, anh sẽ không bao giờ rời xa em, em tin anh không?"

Bên tai tiếng mưa rơi tí tách, Kiều Thanh Thanh chỉ có thể nghe thấy lời hứa của Thiệu Thịnh An, lời hứa rất kiên định, chắc chắn. Cô nặng nề gật đầu, "Em tin anh."

Cô tin rằng kiếp trước anh đã nói rằng bạn nhất định sẽ quay lại bên cạnh cô, cuối cùng anh đã quay lại rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận