Thiên Tai Càn Quét

Chương 595: Vô Đề

Chương 595: Vô Đề

Tuy nhiên, sau khi thành công đặt chân đến vùng đất mới, dì Lưu cũng định đi khám bệnh, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc hoàn thành công việc, sáng nay nấu cơm dì suýt không nhấc tay được, buổi trưa rửa bát xong tay phải đau nhức bây giờ còn đau khủng khiếp, hoàn toàn cứng đờ. Kiều Thanh Thanh sau khi kiểm tra đã xoa bóp cho dì, cô châm cứu một chút, mặc dù biết dì Lưu không thể nghỉ ngơi nhưng cô vẫn nói vài câu nhắc nhở dì ấy nên nghỉ ngơi, không làm việc như bình thường.

"Ôi, thoải mái như vậy, như này sao có thể không đi làm việc chứ, không làm việc thì chẳng có gì ăn để mà sống. Dì cảm ơn bác sĩ Kiều nhiều." Dì ấy cho rằng bôi thuốc phải nghỉ ngơi lâu nên đã từ chối dùng thuốc rồi đi ra ngoài sau khi trả điểm công việc cho Kiều Thanh Thanh. Kiều Thanh Thanh không biết nói gì thêm, bệnh nhân phía sau còn rất nhiều, buổi chiều cô còn bận hơn buổi sáng.

Ngày đầu tiên bận rộn cứ như vậy trôi qua, cô ăn xong bữa tối trong căng tin, dì Lưu đưa cho cô thêm nửa bát rau. Kiều Thanh Thanh thu dọn hộp thuốc chuẩn bị về nhà, cô vừa ra khỏi lều đã thấy Thiệu Thịnh An đang đợi cô ở cách đó không xa. Cô cười, bước nhanh hơn nữa: "Anh đợi em lâu chưa? Lần sau không phải đợi nữa đâu, ở đây cũng gần mà, em tự mình đi được."

"Ăn no rồi cũng không có việc gì, anh đương nhiên là tới đón vợ anh rồi, hôm nay công việc của em thuận lợi chứ?"

"Tốt lắm, còn việc của anh sao rồi?"

Thiệu Thịnh An vui vẻ nói: "Anh tìm được hai thanh gỗ rất tốt, mặc dù đã ngâm nước nhưng bên trong vẫn còn tốt, sau khi cắt ra phơi khô xử lý một chút, nhất định có thể dùng được."

Sau khi tìm kiếm một ngày, anh chỉ tìm thấy hai khúc gỗ không tốt này, Kiều Thanh Thanh biết rằng chồng và anh trai cô nhất định đã phải vất vả rất nhiều.

“Trời nóng rồi, anh và anh trai nên chú ý tránh nóng, không nên ra ngoài phơi nắng vào lúc nắng nóng nhất là buổi trưa.”

"Không sao đâu, bọn anh đội mũ, trong xe có ô cùng với nước, bọn anh mang theo rất nhiều nước."

Kiều Thanh Thanh tựa đầu vào lưng anh, hai vợ chồng không nói thêm lời nào, suốt đường yên tĩnh trở về nhà.

Sau khi về đến nhà, có rất nhiều lời hỏi thăm cùng quan tâm, mọi người sợ cô ở bên đội tàu không đủ ăn, gia đình còn để lại cho cô một ít mì.

“Tối nay ở nhà ăn mì ạ?” Kiều Thanh Thanh cười hỏi, nhìn trong bát có cải xanh cùng sáu viên cá viên tròn.

“Đúng vậy, con mau ăn mì mới làm đi, để lâu sẽ bị vón cục ngay.” Mẹ Thiệu thúc giục cô.

Cô ấy đã gần no sau khi ăn ở căng tin nên khi nhìn thấy bát mì này, cô bắt đầu ăn chậm rãi. Kiều Tụng Chi trên mặt cười nói: "Con biết chiều nay mẹ nhìn thấy ai không?"

Kiều Thanh Thanh có chút hứng thú: "Là ai vậy ạ?"

"Đồng chí Tô Tông đi cùng với một cô gái."

Kiều Thanh Thanh vừa nghe thấy tên, cô liền nhớ ra đó là người lính mà cô gặp sau cơn lốc xoáy, họ cùng nhau đi chung một đoạn đường sau đó cô và gia đình tiếp tục đến khu dân cư mới.

"Thì ra là Tô Tông, bọn họ tới bao nhiêu người vậy mẹ?"

"Không đông lắm, tầm mấy trăm người, bọn họ định cư ở bên trái, buổi chiều bọn họ dựng lều trại, mẹ đã cho bọn họ một nồi nước sôi." Kiều Tùng Chi nói. Thiệu Thịnh An nói thêm: "Anh và anh trai đã gặp họ trên đường vào buổi sáng, anh đã chỉ đường cho họ nhưng anh trai cũng không kể về anh ấy nên anh không biết đó là ai. Lúc sau khi anh và mẹ đi biển để giặt quần áo, vừa hay gặp người bên Tô Tông đi lấy nước mới nhận ra.”

Thiệu Thịnh Phi sờ sờ đầu ngượng ngùng: "Thật sự anh nhớ không nổi."

"Chúng ta tình cờ gặp nhau, anh trai không nhớ cũng khó tránh, Tống Tam Hà có nói gì không?"

“Anh không biết, trước khi mặt trời lặn ba có thấy Tống Tam Hà đi qua và quay về không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận