Thiên Tai Càn Quét

Chương 602: Vô Đề

Chương 602: Vô Đề

Anh ta hung hăng quát lớn, ba người khác trong doanh trại cũng đồng loạt bật dậy.

Hai người đàn ông vừa rồi chỉ mải rình rập thì lúc này thấy sắp có rắc rồi thì vội vàng nhấc chân chạy.

“Này, đừng có chạy!”

Hai người này không chạy được nhanh lắm, bởi vì không quen thuộc với địa hình ở đây. Ban đêm tầm nhìn cũng không tốt nên hai người nhận về vô số tiếng chửi rủa và đánh đập. Mãi đến khi chạy xa thì hai người mới dừng lại và thở hổn hển.

Người áo đen chống tay xuống đầu gối rồi hỏi người áo xanh: "Cậu có chắc không, thật sự là cô ta sao?"

Người mặc áo xanh ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển gật đầu, ánh mắt lóe sáng như trăng sao: “Chính là cô ta, em nhớ mặt cô ta, chính cô ta có không gian.”

Người mặc áo đen cũng kích động: “Không ngờ lại thật sự có thứ này, tôi vẫn cảm thấy là giả, hay là cậu ngủ mơ rồi nhớ nhầm rồi?”

“Không thể nào, em quên điều gì chứ chắc chắn sẽ không quên được chuyện kia.” Người áo xanh tức giận nói: “Cả nhà họ quá lợi hại và quá nhẫn tâm, bọn em chỉ là muốn cô ta giúp đỡ cứu mạng của mọi người. Người nhà cô ta lại dùng dao và dùng cung tên giết chết liên tiếp mấy người, lòng dạ của bọn họ là quá độc ác. Nhất định là ở trong không gian có rất nhiều đồ tốt, không nỡ chia cho chúng em.”

Mấy ngày trước nhìn thấy người phụ nữ kia quả thật là niềm vui bất ngờ, người áo xanh lúc đầu còn không nhận ra, sau khi lướt qua nhau thì mới nhớ ra.

Chính là người phụ nữ ngất xỉu ở trên bồn nước đó, trên người phụ nữ đó có bảo bối.

Có điều người mặc áo xanh bị thủ đoạn tàn nhẫn của người nhà người phụ nữ kia hù dọa nên cũng không dám ra tay một mình, chỉ dám lén lút theo dõi để xác định nhà của người phụ nữ kia ở đâu. Nhà người phụ nữ này nhiều người như vậy, còn có người phụ nữ lớn tuổi và người đàn ông cường tráng lúc đó giết người nữa, anh ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Nhưng trông người phụ nữ kia có vẻ rất dễ xử lý, lúc ấy người phụ nữ kia nằm ở trên bồn nước, dáng vẻ như sắp tắt thở vậy.

Người áo xanh quyết định nhân lúc người phụ nữ kia bất cẩn thì lén lén trói cô lại. Anh ta đã theo dõi chăm chú mấy ngày nay, trước kia người phụ nữ này không ở nhà thường xuyên, hình như là đi làm ở đội thuyền đằng kia, mấy ngày nay mới quay về ổn định lại. Mỗi ngày khi đi làm và tan làm thì sẽ có lúc tự đi một mình.

Anh ta định hôm nay sẽ ra tay nhưng kết quả bị anh Bình phát hiện ra. Anh Bình tra hỏi anh ta, anh ta không có cách trả lời nên tránh đi, không thể làm gì hơn ngoài việc thừa nhận. Anh Bình quá kích động, kiên quyết dẫn anh ta đến nhận người, không còn cách nào khác hai người liền liều mạng. Anh Bình là người rất bá đạo, qua mặt anh ta thì bản thân sẽ không được nhận thứ gì tốt đẹp cả.

Người mặc áo đen rất phấn khởi, bảo vật trên người đàn bà kia khiến anh ta cảm thấy rất hứng thú. Nếu như anh ta cũng có bảo bối như vậy thì sau này gặp phải nguy hiểm gì cũng không cần sợ hãi nữa, tài sản của anh ta cũng có thể cất giấu, không ai có thể lấy được.

Người áo xanh vẫn xúi giục: “Xem ra nhà bọn họ bây giờ không có nhiều người lắm, chỉ có cô ta, hai bà già và một ông già. Anh cũng thấy đấy, ông già kia là một người què, chỉ cần phải cẩn thận đối với bà già mặc quần áo màu trắng thôi, bà ta dám ra tay giết người không chớp mắt. Anh nhìn xem doanh trại của bọn họ nhiều đồ tốt như vậy, lại còn nuôi cả vịt trồng cả rau cải trắng nữa, nhất định là đồ tốt lấy từ trong không gian ra. Nếu như có thể cướp được thì chúng ta sẽ phát tài rồi.”

Anh ta dùng hết lời lẽ xúi giục, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì chứ. Mọi người đều là người bình thường, cũng sống sót từ trong trận bão, cuộc sống sau này của anh ta cứ thê thảm khó khăn như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận