Thiên Tai Càn Quét

Chương 362: Vô Đề

Chương 362: Vô Đề

Hiện tại mọi người đều còn có chung kẻ địch mà mắng chửi mưa axit bên ngoài, chính là nếu vẫn luôn bị nhốt ở đây, không có đồ ăn, sớm hay muộn đều sẽ xảy ra chuyện. Trong ba lô Thanh Thanh có để lương khô, đồ ăn dự trữ của bọn họ có thể chịu được một tuần, nhưng hai người bọn họ có thể ở thời điểm người khác chịu đói ung dung ăn được sao? Người tị nạn lầu ba, ngoại trừ hai người còn có sáu người khác, số lượng người tị nạn ở lầu hai cùng lầu một cũng sẽ không ít, đến lúc đó nên làm cái gì đây? Bảo vệ đồ ăn của chính mình, cùng mọi người chém giết sao?

Trong lòng Thiệu Thịnh An lắc đầu, Thanh Thanh nói đời trước mưa axit rơi năm ngày, ba ngày sau là thời kì an toàn, lúc sau mưa axit khi có khi không, anh phải chớp thời cơ để “Kỳ an toàn” đầu tiên sau mưa axit mang theo mẹ vợ về xã khu Bình An mới được.

Ở chợ.

Kiều Thanh Thanh vội đến nỗi chóng mặt nhức đầu, cô đem thuốc mỡ đã dùng một ít mang ra, đã sớm dùng xong rồi. Quản lý thị trường nói là có phòng thuốc, nhưng cũng chỉ là thuốc giảm đau bình thường, cồn cùng băng gạc, không có một loại thuốc khánh sinh hay hạ sốt nào.

Rất nhiều người bị dẫm đạp mà chết, người bị thượng nặng lục đục tắt thở, còn có người vẫn treo hơi tàn không muốn rời đi, Kiều Thanh Thanh cùng bác sĩ Miêu không bột đố gột nên hồ, bận việc đến tối đã sớm mệt mỏi, chỗ cồn và băng gạc quản lí thị trường cung cấp cũng dùng hết toàn bộ rồi.

Khu chợ ngày thường có bao nhiêu náo nhiệt, qua một ngày tai họa liền có bấy nhiêu nghiêm trọng, tối tăm, rét lạnh cùng đói khát làm không khí càng thêm trầm trọng, dưới lầu còn có thi thể, người lầu một đều không muốn ở đó, nhưng trên lầu lại chen lên không nổi, bạo phát mâu thuẫn rất nhiều lần, nhân viên quản lý thị trường phát hỏa muốn đem người đuổi ra ngoài mới áp chế được rối loạn dưới lầu.

Kiều Thanh Thanh mỏi mệt trở lại bên người mẹ Thiệu, xác định một buổi trưa họ đều ở trong văn phòng không bị ai bắt nạt mới yên tâm.

“Cho con.” Mẹ Thiệu nhét lương khô vào tay Kiều Thanh Thanh.

“Cảm ơn mẹ.” Kiều Thanh Thanh cắn một cái, chậm rãi nhai nuốt, Thiệu Thịnh Phi mở chai cho cô.

“Em gái uống đi.”

“Cảm ơn anh cả.”

“Bên ngoài vẫn luôn có người cãi nhau, mẹ lo cho con muốn chết.”

“Con không có việc gì, làm kiệt sức thôi.”

Có thể đổi một chỗ tốt hơn trong người trong nhà, một buổi chiều mệt nhọc này đều đáng giá. “Mọi người đều ăn rồi chứ?”

“Ăn rồi, Phi Phi vừa nãy còn ngủ một giấc, cái thảm này dùng thật tốt, quấn lên người sẽ không lạnh.”

Trời hoàn toàn đen lại, văn phòng này không có người đi vào, Kiều Thanh Thanh lấy ra sáu cái áo trong lót nhung, để mẹ Thiệu cùng Thiệu Thịnh Phi thay, lúc sau cũng mặc áo khoác vào.

Buổi tối đầu mùa đông, không có giường, không có chăn không dễ ngủ, Kiều Thanh Thanh chỉ có thể dùng biện pháp này khiến cho hai người tốt lên một chút. Cô lấy ra thảm khẩn cấp gói kĩ lưỡng trong ba lô của mình, vừa muốn chợp mắt nằm một cái thì cửa mở, năm nhân viên quản lí thị trường vẻ mặt mỏi mệt tiến vào, một người trong đó đi đến bên người Kiều Thanh Thanh: “Bác sĩ Kiều, cái này cho cô, đồ không có nhiều lắm, cô tạm chấp nhận ăn chút.”

“Cảm ơn.”

Ghế dựa trong văn phòng bọn Kiều Thanh Thanh không ngồi, chỉ ngồi dưới đất dựa vào tường nghỉ ngơi, người nọ bảo bọn họ ngồi, Kiều Thanh Thanh lắc đầu: “Không cần, chúng tôi như vậy là tốt rồi, mọi người ngồi đi.”

Năm người liền bắt đầu ăn cơm chiều, vừa ăn vừa nói chuyện: “Không biết cứu viện bao giờ mới tới.”

“Cứu viện có thể tới sao? Mưa bên ngoài độc như vây, xe cứu viện có khả năng không chống đỡ nổi.”

“Diệp Sơn có quân đội , xe quân đội, xe tăng gì đó chẳng lẽ cũng không chịu nổi?”

“Kia hẳn có thể chịu, thật là không nghĩ tới sẽ có ngày như hôm nay, quá thảm…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận