Thiên Tai Càn Quét

Chương 491: Vô Đề

Chương 491: Vô Đề

Trọng vòng mười giây đã cuốn trôi tất cả phế tích của những căn nhà bị đánh sập, nước biển rót đầy những vết nứt sâu trên mặt đất, những người sống sót nhỏ bé như những tấm lục bình trôi nổi giữa biển lớn.

Thảm kịch xảy ra ở ven biển, người trong căn cứ Hi Thành không nhìn thấy, cũng không có tâm tư suy đoán là nơi nào xảy ra thảm họa, tia chớp trong mây đen là đang hướng đến đâu, những người sống sót sau tai nạn đang bị khốn cảnh trước mắt quấn lấy, vì sống sót họ không có cách nào phân thân, cũng không còn tinh lực đi quan tâm những chuyện khác.

Kiều Thanh Thanh, người đang tìm kiếm hướng đi của Diệp Sơn, cũng liên tục gặp khó khăn vào ngày đầu tiên sau khi bão cát kết thúc.

Đầu tiên là Kiều Thanh Thanh gặp phải tập kích, khi nghe thấy tiếng động kì lạ thì tập kích đã gần kề ngay trước mắt, cô chỉ có thể dựa vào trực giác trốn tránh theo bản năng.

"Thanh Thanh!"

Một mũi tên cắm vào cánh tay Kiều Thanh Thanh, Kiều Thanh Thanh dường như không cảm giác được đau đớn, cô lao về phía trước, vừa chạy vừa xé toạc mũi tên ra, còn lớn tiếng bảo mẹ và Thiệu Thịnh Phi mau tìm thứ gì đó che chắn.

Kiều Tụng Chi lập tức kéo Thiệu Thịnh Phi ngồi xổm xuống, vừa ngồi xuống, một mũi tên xẹt qua bên hông Kiều Thanh Thanh, sượt qua đầu bọn họ. Kiều Thanh Thanh đang chạy lập tức ánh mắt tràn ngập sát ý, chế độ ăn uống lành mạnh cộng thêm thân thể rèn luyện đều đặn khiến cô vào giờ khắc này bộc phát ra sức mạnh kinh người, Kiều Thanh Thanh chỉ để cho đối phương kịp bắn ra mũi tên đầu tiên, sau đó đã thành công tìm được vị trí của đối phương, Người nọ sợ hãi tái mặt, không chút do dự quay đầu bỏ chạy. Cung thủ sợ nhất là gì, đương nhiên là sợ kẻ địch cận chiến nhất. Sau khi Kiều Thanh Thanh ép đối phương lùi về phía sau thì lập tức từ trong không gian lấy ra một cây cung nỏ, cô cho rằng nếu lấy nỏ trên lưng là quá chậm.

Lên tên, nhắm, lên tên, nhắm, Kiều Thanh Thanh liên tiếp bắn hai mũi tên vào lưng người nọ.

"A!"

Một mũi tên trúng mục tiêu, mũi tên còn lại bởi vì người đàn ông lăn sang một bên mà bị trượt.

Mũi tên trúng mục tiêu khiến kẻ đánh lén phát ra tiếng kêu thảm. Hắn đã hiểu mình đụng phải một người không dễ chọc, bây giờ chạy trốn quan trọng hơn. Sau khi đứng dậy khỏi mặt đất, kẻ đánh lén thậm chí còn không kịp nhặt chiếc nỏ rơi trên mặt đất, lập tức đổi hướng chạy ngược lại.

"Chiu!" Lại một mũi tên cắm vào vị trí hắn vừa đứng. Kẻ đánh lén quay đầu lại nhìn thoáng qua, hết hồn hết vía tiếp tục chạy như điên.

Tầm nhìn Kiều Thanh Thanh bị một đống phế tích che khuất, cô tiếp tục đuổi về phía trước.

Sau khi chạy tới, cô thấy một chiếc nỏ rơi xuống đất, phía trước có một người đàn ông đang khom lưng, che vai chạy trốn, Kiều Thanh Thanh vừa định ngắm bắn lần nữa thì cảm nhận được có một mũi tên từ phía sau bay qua khóe mắt. Kẻ đánh lén bị mũi tên này bắn trúng hông, ngã nhào ra phía trước. Cô quay đầu lại thì thấy Thiệu Thịnh Phi đang cầm nỏ. Cô vẫn luôn nghe thấy sau lưng có tiếng chạy, biết đó là mẹ và Thiệu Thịnh Phi, nhưng không ngờ Thiệu Thịnh Phi lại có biểu hiện như vậy.

"Anh bắn trúng!" Thiệu Thịnh Phi kiêu ngạo nói: "Em gái, em thấy không?" Kiều Thanh Thanh cười, gật đầu: "Thấy rồi, anh cả rất lợi hại." Cuối cùng Kiều Tụng Chi cũng đuổi kịp, lo lắng hỏi: "Thanh… Thanh Thanh, con không sao chứ, con chảy rất nhiều máu."

Kiều Thanh Thanh nhìn cánh tay một chút: "Con không sao, đi xem tên đó trước đã.”

"Còn sống." Kiều Thanh Thanh tiến lên lật người hắn lại, người này còn sống, trong miệng chảy máu, ánh mắt mang theo sợ hãi.

Người đàn ông này khoảng chừng ba mươi mấy bốn mươi tuổi, cả người cũng dính đầy cát như bọn họ, Kiều Tụng Chi mím môi, hỏi Kiều Thanh Thanh: "Thanh Thanh, chúng ta nên làm gì với hắn ta?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận