Thiên Tai Càn Quét

Chương 296: Vô Đề

Chương 296: Vô Đề

Song, ba Thiệu vẫn rất vui, hí hửng cầm hộp lên, xem như vật quý mà đưa cho Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh Phi: "Xem mầm khoai lang và khoai tây này."

Thiệu Thịnh Phi nhìn qua, Kiều Thanh Thanh cúi đầu.

Trong thùng có mầm khoai lang màu xanh lá, còn một quả khoai tây đã nảy mầm.

"Đất trong nhà đã có rồi, thêm nhiều tro than nữa, về nhà có thể gieo mầm khoai lang rồi. Còn khoai tây này chúng ta về nhà cắt phân nửa, người ta nói cắt như vậy có mầm mới trồng lên được. Chuyên gia nói phải cắt nơi không có ánh mặt trời, nếu nóng quá bị mầm khoai tây sẽ chết khô. Nhà chúng ta rộng rãi, ba trồng khoai lang và khoai tây, sau khi trồng ra có thể giữ giống lại, đến lúc đó chúng ta trồng thật nhiều, thật nhiều." Ba Thiệu nhớ lại cảnh nhà trên đất mọc đầy khoai tây, khoai lang, cảm thấy vô cùng đẹp.

"Ba ba, con cũng muốn, muốn trồng cây." Thiệu Thịnh Phi cẩn thận cầm một củ mầm khoai lang, hắn cảm thấy mầm này rất đẹp.

"Được, cho con trồng, con mau bỏ vào đi. Trong thùng có đất, về nhà cho con trồng."

"Vậy hôm nay dọn quán sớm, chúng ta về nhà trồng khoai lang." Kiều Thanh Thanh cười nói.

"Được." Thiệu Thịnh Phi vỗ tay.

Ba Thiệu giúp dọn hàng, đưa hộp cho Thiệu Thịnh Phi cầm, mình lái xe: "Ba lái xe, hai con ngồi phía sau."

Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh Phi ngồi phía sau, Thiệu Thịnh Phi ôm hộp nắm chặt tay Kiều Thanh Thanh: "Em gái ngồi vững nhé, đừng để bị rơi."

"Vâng, anh cả."

Xe ba bánh khóa ở nhà trống tầng một, khóa mấy lần, cuối cùng còn trùm vải che nắng lên.

Nhà 101 vẫn chưa có người ở, tạm thời nhà này bị cư dân lấy làm bãi đổ xe.

Ba Thiệu cầm bàn lên, hơi lo lắng: "Sau này nhà này có người ở thì phải làm sao đây, không có nơi đỗ xe." Xe đạp có thể khiêng lên lầu, nhưng xe ba bánh gắn máy thì không còn cách nào.

"Sau này tính tiếp, luôn có cách mà. Ba, chúng ta lên lầu đi."

Cầm mầm khoai lang và khoai tây về phải gieo trước tiên. Thiệu Thịnh Phi không muốn ra ngoài xem quầy hàng, chỉ muốn trông coi khoai lang và khoai tây ở tầng sáu, tầng bảy.

Khoai lang và khoai tây chịu nhiệt độ cao không cần quá nhiều nước, không sợ khô hạn nhưng cần phải tưới nước theo giờ. Không thể bị mặt trời chiếu quá lâu nhưng mỗi ngày phải được chiếu sáng.

Vì muốn thu hoạch, Thiệu Thịnh Phi điều chỉnh lại lịch sinh hoạt, làm việc ban ngày ngủ ban đêm. Thiệu Thịnh Phi khỏe mạnh, chỉ một mình có thể cầm tất cả hạt giống lên sân thượng, sau khi canh giờ thì đem xuống.

Mang lên chuyển xuống cũng hết một ngày.

Lúc bọn người Kiều Thanh Thanh thức dậy muốn đi bày quầy hàng thì Thiệu Thịnh Phi đã nằm ngáy o o.

Trong nhà phải có người giữ nhà, mẹ Thiệu không đi ra ngoài, chỉ muốn ở nhà trông Thiệu Thịnh Phi mà thu hoạch.

Thiệu Thịnh An về đến nhà nhìn thấy anh cả bị phơi nắng đen hơn nhiều, cánh tay trở nên cường tráng.

"Gần đây anh cả làm gì thế, luyện được cơ bắp như thế, còn phơi đen như vậy."

Sau khi mẹ Thiệu vui mừng nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì, Thiệu Thịnh An cũng cảm thấy vui mừng: "Anh cả trưởng thành rồi."

Lúc anh về nhà, Thiệu Thịnh Phi vừa ăn xong chuẩn bị đi ngủ, Thiệu Thịnh Phi sờ đầu anh: "Em trai, anh đi ngủ đây, ban ngày anh rất bận rộn."

"Vâng, anh đi ngủ đi, sau này em muốn ăn khoai tây anh trồng."

Thiệu Thịnh Phi vui vẻ gật đầu: "Anh sẽ cho em khoai tây thật to." Hắn ngáp một cái: "Anh đi ngủ đây."

Thiệu Thịnh An đi tắm rửa một phen, Kiều Thanh Thanh đứng ngoài cửa toilet nghe anh nói.

Anh rất thích nói với Kiều Thanh Thanh về chuyện thú vị trong công việc. Thật ra không có nhiều chuyện thú vị như thế, nhưng Thiệu Thịnh An có thể nói những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống trở nên rất thú vị. Kiều Thanh Thanh nghe được khóe miệng cong lên.

"Lúc anh ta ngồi xổm xuống thì bị rách quần, nhưng anh ta lại không phát hiện ra. Khi chủ nhà qua xem tiến độ, lúc nhìn thấy mới nói cho anh ta biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận