Thiên Tai Càn Quét

Chương 146: Vô Đề

Chương 146: Vô Đề

Có lẽ trước kia Kiều Thanh Thanh là như vầy, nhưng mười năm cuối đời sau đó, khi cô sống một mình thì không như vậy.

“Ở trong lòng anh, em là tuyệt vời nhất.”

Kiều Thanh Thanh nghe lời tỏ tình dịu dàng rồi tiến vào giấc ngủ, ngay cả trong mơ cũng là sự ngọt ngào của thời còn đi học.

Nhưng Lâm Minh Dũng vẫn còn chưa ngủ. Cái tát kia của Kiều Thanh Thanh khá nặng khiến trên mặt ông ta lưu lại vết đỏ lừ hình bàn tay. Lúc đó thật là mất thể diện, Lâm Minh Dũng cố gắng giữ vững tâm chí mới có thể bình tĩnh đeo lại khẩu trang rồi đưa người đi tiếp tục làm việc. Dọc đường đi, Đỗ Kiệt không dám nói gì bậy bạ, cố gắng hết sức làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân.

Sau khi tan làm, gã ta ân cần đưa Lâm Minh Dũng về nhà như cũ. Nhà Lâm Minh Dũng ở gần tiểu khu hạng sang, lúc trước thì Lâm Minh Dũng sẽ khách khí vài câu giữ gã ta ở lại ăn cơm tối, nhưng hôm nay không nói một câu nào. Đỗ Kiệt không dám nói nhiều, niềm nở đưa mắt nhìn ông ta sau khi lên lầu thì vội vàng chạy đi.

“Sao thế, có ma đang đuổi phía sau anh sao, nhìn bộ dạng anh kìa!” Trịnh Manh kỳ quái nói.

“Đừng nói nữa, chính là ban ngày đụng phải ma đó.” Đỗ Kiệt tức giận nhấc giày lên rồi ngồi phịch xuống. Con trai đang chơi đồ chơi ở trên sofa thì khịt mũi rồi không vui xách đồ chơi vào trong phòng.

“Xem kìa, nhìn xem ba nó mệt nhọc chăm lo cho gia đình này, ánh mắt kia của nó là đang chê ba nó sao?”

Trịnh Manh vừa bận rộn vừa an ủi gã ta: “Anh là trẻ con sao, còn so đo với con nít làm gì, lát nữa em nấu nước nóng cho anh tắm. Hôm nay anh tan làm trễ, ba mẹ và chú ăn trước xong đi ra ngoài rồi, bảo rằng bên anh họ có việc để làm.”

Đỗ Kiệt không tức giận nữa, gã ta biết anh họ của mình có cách: “Có việc gì?”

“Em cũng không rõ, chờ ba mẹ quay về thì anh hỏi, em đi hâm nóng lại thức ăn cho anh trước đã.” Trịnh Manh vừa nấu cơm vừa nhắc: “Không đủ củi để đốt, gần đây có nơi nào có củi không. Ồ, em thấy hàng xóm họ đều tháo dỡ đồ nội thất ra đốt rồi. À đúng rồi, rốt cuộc là hôm nay anh làm sao mà lại tức giận như vậy.”

Nói đến đây thì Đỗ Kiệt lại ôm một bụng tức, gã ta tự cảm thấy mình xui xẻo. Gã ta kể lại đầu đuôi câu chuyện, Trịnh Manh thò đầu từ trong bếp ra: “Không phải chứ, Thanh Thanh không phải người như vậy.”

“Nhưng chính xác là cô ta đã cho giám đốc Lâm một cái tát. Em cũng biết đấy, anh nịnh hót giám đốc Lâm mới chen được chân vào, miễn cưỡng coi như là một công việc tạm thời, không cần làm việc nặng mà vẫn có thể lĩnh được nhiều tiền lương, tốt biết bao. Nào biết được đột nhiên Kiều Thanh Thanh nổi điên, không báo trước một tiếng nào.”

Trịnh Manh bưng thức ăn ra, Đỗ Kiệt than phiền tại sao lại là gạo hồ nấu với dưa muối. Cô ta cũng chẳng có tâm tư mà dỗ gã, xuất thần nói: “Chắc là Thanh Thanh đã gặp phải chuyện gì nên tính cách mới thay đổi lớn như vậy.”

“Chồng cô ta cũng ở đấy, có thể gặp phải chuyện gì cơ chứ, anh thấy nhất định là giữa hai ba con cô ta có mâu thuẫn, nhất định là Kiều Thanh Thanh không đúng. Giám đốc Lâm cũng là nể tình em và cô ta là bạn thân nên mới giữ anh lại, kết quả cô ta lại không giữ thể diện cho ba mình như vậy, có xinh đẹp đến mấy thì có ích gì, lòng dạ ác độc."

Trịnh Manh hoàn hồn, cau mày: “Anh không nên nói Thanh Thanh như vậy.”

“Vậy chuyện lúc chiều giải thích như thế nào, ai mà nghĩ chuyện thành ra như vậy. Đó là bạn tốt của em đấy, em còn không hiểu cô ta bằng anh.”

Trịnh Manh bị chặn họng, cũng đúng, Thanh Thanh không phải người như vậy mà, bình thường hiền lành, nhẹ nhàng, vô cùng dễ nói chuyện. Kết bạn nhiều năm như vậy rồi, cô ta cũng chưa từng thấy Thanh Thanh động tay đánh người khác. Cô ta không dám tưởng tượng ra cảnh tượng Kiều Thanh Thanh giơ tay tát ba mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận