Thiên Tai Càn Quét

Chương 340: Vô Đề

Chương 340: Vô Đề

Vì tăng cường an toàn, Kiều Thanh Thanh quyết định trang bị thêm cửa sắt ở hàng hiên lầu bảy. Nhà bọn họ có giao tình tốt nhất với 702, miễn cưỡng xem như hiểu tận gốc rễ, Bùi Nghiêm lại là nghiên cứu viên viện nông, thu nhập ổn định, nhân khẩu đơn giản (Sau khi Bùi Nghiêm đi làm, nhà chỉ có Trì Ngọc Tú cùng mẹ ở nhà), người nhà này tuyệt đối đáng tin cậy. Cho nên Kiều Thanh Thanh đi tìm Trì Ngọc Tú thương lượng, nếu bà đồng ý liền trang bị cửa sắt ở lầu bảy, người một nhà bọn họ đều dọn đến 701 ở.

Đối với việc này Trì Ngọc tú giơ hai tay tán thành, bà cùng mẹ hai người ở nhà, gần đây nghe động tĩnh bên ngoài thật sự dọa người. Tuy rằng đội trị an vẫn luôn thắt chặt tuần tra nhưng không có khả năng vẫn mãi ở tòa 20 tầng khu xã Bình An được, nếu thật sự có người tới trong nhà cướp bóc, chờ đội trị an tới cũng đã muộn. Từ sau khi sương mù dày đặc xuất hiện, chồng bà vẫn luôn tăng ca ở trong sở không có về qua, nhưng em trai bà có nhiệm vụ phi thường nặng nề ở đội trị an, cũng không có biện pháp theo dõi bà thường xuyên được, có cửa sắt mà nói thật tốt quá!

“Mọi người có cửa sắt sao?”

Thấy Kiều Thanh Thanh gật đầu, Trì Ngọc Tú thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Vậy cánh cửa sắt này tôi trả một nửa tiền, mọi người tốn bao nhiêu vật tư mới đổi được cửa sắt?”

“Thịnh An nhà tôi có một phương pháp, cũng không mất bao nhiêu tiền, chị tùy tiện đưa một ít là được.”

Cài này sao có thể được?

Chờ cửa sắt loảng xoảng loảng xoảng trang bị xong, bà Bùi chuẩn bị hai túi khoai tây để Tri Ngọc Tú đưa đi, nhà bọn họ cái gì cũng thiếu nhưng không thiếu thứ đồ ăn này.

Kiều Thanh Thanh không từ chối khoai tây, đáp lại một lọ giấm trắng. Có cửa sắt, đêm nay Trì Ngọc Tú cùng mẹ chồng rốt cuộc có thể ngủ một giấc an ổn.

Không nghĩ tới ba ngày sau khi lắp cửa sắt, tòa nhà này của bọn họ đã bị tập kích, có người dùng đồ vật ném vào cửa sắt ở hàng hiên.

Người ở cửa mắng to, cuồng loạn, điên cuồng phát tiết, mắng Kiều Thanh Thanh thấy chết mà không cứu.

“Thanh âm rất quen thuộc, hình như là cư dân xã khu Bình An, hẳn là người tới tìm em xem bệnh trước đó.” Thiệu Thịnh An đứng ở cửa, mắt nhìn cửa lớn, nắm dao phay trong tay.

Kiều Thanh Thanh nghĩ nghĩ, đại khái nhớ ra là ai, cô nhớ rõ mình cùng đối phương chưa bao giờ tranh chấp mâu thuẫn qua.

“Có cửa sắt chắn hắn vào không được, đừng động chạm đến hắn.”

Qua một hồi lâu thanh âm bên ngoài mới dừng lại, nhưng không đến mười phút bọn họ liền nghe thấy cách đó không xa cũng vang lên tiếng phá cửa loảng xoảng loảng xoảng, nghe động tĩnh tựa hồ là ở chỗ gần đó.

“Có thể là cùng một người hay không?” Kiều Tụng Chi lo lắng nói. Kiều Thanh Thanh dán vào cửa sổ nghe động tĩnh bên ngoài, nghe được vài tiếng mắng quen thuộc, thật đúng là cùng một người.

“Bên kia… Hình như cũng có một bác sĩ, mở phòng khám ở nhà.” Kiều Tụng Chi phản ứng lại: “Hắn có phải điên rồi không mà đi tập kích bác sĩ?” “Để anh tìm đội trị an lại đây.” Thiệu Thịnh An bắt đầu thay giày, mang khẩu trang, Kiều Thanh Thanh giúp anh đem xe đạp xách ra ngoài. “Chú ý an toàn.”

Thiệu Thịnh An gật đầu, khiêng xe đạp lên liền chạy xuống lầu. Người trong nhà lo lắng cho anh, ở nhà đứng ngồi không yên, thẳng đến hai mươi phút sau từ khe hở thấy được rất nhiều ánh đèn vàng tới gần, ba Thiệu mới thở phào một hơi: “Đội trị an tới rồi.”

Lại qua mười phút, Thiệu Thịnh An mới mồ hôi đầy đầu về nhà, sau khi đóng cửa lại, anh kéo khẩu trang xuống miệng mở to hít khí, mồ hôi chảy ròng, Kiều Thanh Thanh lấy khăn lông cho anh lau, mẹ Thiệu rót một cốc nước ấm đưa cho anh, một hồi lâu sau anh mới bình tĩnh lại, nói chuyện vẫn mang theo tiếng thở dốc: “Không có việc gì, thời điểm đội trị an đến hắn đã đánh sập nhà của bác sĩ Hoàng ở lầu ba, bác sĩ Hoàng cùng người trong nhà đánh nhau với hắn, đều đổ máu, may là đội trị an tới cũng nhanh, không có người thương vong, con thấy hắn bị bắt xong liền quay về.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận