Thiên Tai Càn Quét

Chương 158: Vô Đề

Chương 158: Vô Đề

Hồ Nham Hải không nói lời nào, vẫn quỳ ở đó, Kiều Thanh Thanh cũng không chờ đợi anh ta phản ứng, nói xong câu đó cô liền quay lưng rời đi.

Trên đường về Kiều Thanh Thanh vẫn trầm mặc. Khi họ về đến nhà thì trời đã tối hẳn, Kiều Tụng Chi ở trong nhà chờ đợi trong lo lắng, khi nhìn thấy bọn họ quay về mới cảm thấy nhẹ nhõm.

“Mẹ nghĩ con sẽ ở nhà Văn Văn lâu hơn chứ, các con thân thiết với nhau vậy mà.” Kiều Tụng Chi nhẹ nhàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi sao?”

“Văn Văn mất rồi.” Thiệu Thịnh An nói.

Kiều Tụng Chi bất ngờ: “Tại sao lại… Văn Văn còn trẻ vậy mà.”

“Cô ấy tự sát. Mẹ, để con nghỉ ngơi một lát, cơm tối con ăn không nổi.” Kiều Thanh Thanh vào phòng thay quần áo, chui vào chăn. Nhưng cô vừa nhắm mắt đã nghĩ tới đôi mắt đẫm lệ của Viên Hiểu Văn. Thì ra lúc đó, Văn Văn đã không nói lời từ biệt với cô.

Cô ấy rất mạnh mẽ nhưng cũng rất mong manh.

Đời người có thể mạnh mẽ như cây cỏ dại cũng có thể giống làn sương sáng sớm dễ bị thổi đi.

Cửa phòng mở ra, nghe thấy tiếng sột soạt, qua một lúc Thiệu Thịnh An cũng lên giường nằm.

Cô quay người lại, chui vào vòng tay của Thiệu Thịnh An.

“Đói rồi đúng không?”

Cô lắc đầu, hỏi anh đã ăn chưa.

“Em không ăn thì anh cũng không muốn ăn.”

Kiều Thanh Thanh nhăn mặt, muốn bật dậy nhưng lại bị Thiệu Thịnh An ôm chặt lại:

“Nằm yên đi, anh biết tâm trạng của em không được tốt, chúng ta cứ ôm vậy đi đợi khi nào tâm trạng của em tốt lên thì chúng ta cùng đi ăn tối có được không?”

“Em không sao, em lấy đồ ăn cho anh.”

“Anh muốn ăn mì bò, loại cay á.”

Thiệu Thịnh An ngồi dậy lấy bàn nhỏ ra, thắp một ngọn nến. Kiều Thanh Thanh lấy hai bát mỳ bò cay còn nóng hổi, cả phòng tràn ngập mùi cay nồng, tê tái.

“Anh muốn ăn sủi cảo, bánh hành, bánh bao nhỏ, có không.” Thiệu Thành An gọi món.

“Có.” Kiều Thanh Thanh lấy thêm sủi cảo, bánh bao nhỏ lại lấy thêm sủi cảo chiên.

Trên giường kê chiếc bàn nhỏ, hai vợ chồng chụm đầu nhau cùng ăn bữa tối muộn. Lúc bắt đầu ăn, Kiều Thanh Thanh ăn cảm thấy không ngon miệng nhưng khi ăn đến mì vị cay nồng bốc lên đã kích thích khẩu vị của cô, cô cảm nhận được tín hiệu từ cái bụng đang rất đói thúc giục cô mau ăn.

Thiệu Thành An lấy chiếc bánh bao nhỏ đưa cho cô: “Ngon đúng không, anh vẫn nhớ hồi trước lúc em đọc sách, em nói với anh ở sát nhà có tiệm bánh bao hấp rất ngon, anh chỉ nghe em nói là đã thèm rồi, sau đó em liền đưa anh một phần, đến tận hôm nay anh vẫn không thể quên mùi vị đó.”

“Vẫn là cái mùi vị đó, Văn Văn cũng thích ăn cái tiệm ăn đó. Thịnh An, anh không cần phải quá lo lắng cho em đâu, Văn Văn mất thì em cũng rất buồn nhưng em phải nhủ với bản thân rằng, ít nhất em đã gặp được cô ấy trong cuộc đời này.” Kiều Thanh Thanh thở dài, cố nén sự nghẹn ngào trong cổ họng, cô nở một nụ cười nhẹ nhõm với Thiệu Thịnh An.

“Lúc trước em vẫn luôn lo lắng, bây giờ em đã hiểu ra rồi. Thịnh An, bắt đầu lại cuộc sống mới không có ý nghĩa là mọi thứ sẽ thuận theo ý của bản thân, em đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để đối mặt với sự ly biệt, ly biệt không đáng sợ vì ít nhất ở kiếp này em với Văn Văn đã được gặp nhau, đó là cuộc đoàn tụ kéo dài 10 năm, mỗi giây phút đều đáng trân trọng, vậy là đủ rồi, đây là món quà từ thượng đế.”

Nhìn đôi mắt Kiều Thanh Thanh đỏ hoe, Thiệu Thịnh An cảm thấy đau lòng. Anh biết Thanh Thanh là người rất nhạy cảm, vài ba câu nói của anh sẽ không thể khuyên giải được cô. Cuộc sống cô độc mười năm, không có người thân bạn bè bên cạnh mười năm nhất định sẽ tạo cho Thanh Thanh những vết thương không thể nào quên. Điều anh có thể làm là để Thanh Thanh thấy sự hiện diện của mình và sẽ luôn bên cô, không bao giờ rời xa.

“Vậy thì chúng ta hãy cùng trân trọng từng giây từng phút ở cạnh nhau để sau này không có 1 chút hối hận nào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận