Thiên Tai Càn Quét

Chương 526: Vô Đề

Chương 526: Vô Đề

Ba người Thanh Thanh đã lạc mất, mẹ cũng mất tích, ba thì bị thương, bản thân cũng đang bị thương. Thiệu Thịnh An không dám để lộ ra một chút yếu đuối bất lực nào, anh chỉ có thể khắc lên người bốn chữ “không gì không thể”, không để cảm xúc tiêu cực của mình làm ảnh hưởng đến ba đang rất mệt mỏi.

Thiệu Thịnh An không gì là không thể, tốn một giờ mới tìm đủ vật tư để miễn cưỡng dựng lên một lều trú mưa.

Mặc dù có áo mưa, nhưng dầm mưa trong thời gian dài cũng không phải là biện pháp thông minh, nước mưa lạnh như băng sẽ ngấm qua áo mưa, càng kéo dài thì sẽ làm hạ nhiệt độ cơ thể.

“Tiếng khóc ở phía đằng kia ngừng lại rồi, liệu có phải xảy ra chuyện gì không?” Ba Thiệu chỉ sang bên cạnh.

Lúc hai người họ tới thì nghe thấy bên đó có tiếng khóc, còn thấy một lều trú mưa đơn sơ, có một người đàn ông kêu khóc người nằm trên đất, ông nghe thấy mà đau lòng theo.

"Vậy con qua đó xem thế nào." Thiệu Thịnh An nói xem thế nào thì chỉ là xem một chút thôi, anh sẽ nhanh chóng trở về.

“Không có chuyện gì ba.” Anh nói ít nhưng ý nghĩa nhiều, anh không nói là mình nhìn thấy đứa trẻ đã chết, người đàn ông kia đang ngồi đờ ra ở đó, âm thầm khóc.

“Vậy thì tốt, còn sống là tốt. Không biết mẹ con đang ở đâu, bà ấy nhát gan lại không gặp nhiều chuyện rắc rối mấy, rời xa chúng ta thì không biết sống như thế nào nữa đây.” Ba Thiệu vừa nói, đôi mắt vừa ngân ngấn nước.

"Mẹ sẽ không có chuyện gì đâu ba." Thiệu Thịnh An nhớ tới lúc còn bé, trẻ con trong thôn bắt nạt anh cả. Anh vì bảo vệ anh cả mà đánh nhau với bọn họ, cuối cùng hai anh em vác mặt sưng về nhà. Bởi vì anh cả nên ở trong thôn mẹ không ngẩng đầu lên được, bình thường mẹ luôn thể hiện là người nhát gan, dễ bị bắt nạt. Nhưng ngày hôm đó, mắt mẹ mở to, mắt đỏ lên rồi cầm dao làm bếp xông ra ngoài, đến trước cửa nhà mấy đứa trẻ kia tức giận mắng chửi cả một giờ đồng hồ, không tha cho một đứa nào. Lại nghĩ tiếp đến lúc còn ở xã khu Bình An, mỗi lần anh từ đội an ninh trực ban trở về đều có thể nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy sức sống của mẹ đang nuôi gà, trồng rau, anh cảm thấy được mẹ tìm được ý nghĩa của cuộc sống từ những việc đó. Những ngày anh và Thanh Thanh trực ban ở bên ngoài, mẹ và ba còn có mẹ vợ và anh cả, bốn người trông coi nhà cửa rất cẩn thận. Mẹ anh kiên cường và bền bỉ như vậy thì nhất định sẽ có thể an toàn.

Mưa không ngừng nghỉ, bầu trời như bị thủng vậy.

Mẹ Thiệu và một người thanh niên bì bõm từng bước, bỗng nhiên mẹ Thiệu đạp trúng thứ gì đó. Bà vội vàng kéo người thanh niên lại, nhưng một bên tay bà đã mất đi sức lực, chỉ dựa vào một tay thì không bám chắc được. Cũng may người thanh niên kia đã phản ứng kịp, vội vàng đỡ bà lại: “Chị Hà, chị không sao chứ!”

"Không, không sao, cám ơn cậu nhé."

Lưu Chấn áy náy nói: "Nếu không phải vì cứu em thì tay chị cũng sẽ không bị thương, là em phải cám ơn chị mới đúng."

Sắc mặt của mẹ Thiệu tái nhợt, cười một tiếng cởi mở: “Vậy thì không cần cảm ơn qua lại nữa, chúng ta nhanh đi thôi, tìm một chỗ để trú mưa.”

“Được rồi, em đỡ chị. Không biết anh ba của em đang ở đâu, nếu như anh ba có ở đây thì nhất định sẽ nhờ vả được.” Lưu Chấn di chuyển sự chú ý, vừa đi vừa nói công lao to lớn của anh ba mình. Trong lời cậu ấy, cái gì anh ba cũng làm được hết, vô cùng tài giỏi. Nếu như có anh ba ở đây thì không có chuyện gì phải lo cả, mẹ Thiệu nghe vậy thì rất ngóng chờ, một lúc lâu sau bà mới nói một câu: “Lúc con trai và con dâu tôi còn đi cùng thì tôi chẳng phải buồn sầu gì hết.”

“Vậy con trai và con dâu chị đâu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận