Thiên Tai Càn Quét

Chương 591: Vô Đề

Chương 591: Vô Đề

Thôi Hàng đang làm việc chăm chỉ với mục tiêu trong tương lai có thể trao đổi vịt, nhưng vịt vẫn còn nhỏ, vì vậy anh ấy có thể đổi thành một ít bắp cải và thứ khác ở nhà, sau đó anh ấy đổi lấy một cái bát inox nhờ nó anh ấy vừa có thể nấu canh cá vừa có thể luộc bắp cải ở nhà.

Khi ba Thiệu đang nhặt rau cho Thôi Hàng, anh ấy tình cờ đề cập đến một số tin tức về ngư trường. Ba Thiệu sau khi nghe điều này rất ngạc nhiên: "Tôi đã xem bộ phim giống như vậy trên TV trong căng tin của nhà máy, chính là bộ phim đó, tên của bộ phim đó là gì nhỉ?"

Mẹ Thiệu đang cho vịt ăn, ngẩng lên nói: "Ba con cá mập khổng lồ của yêu vật chết người được phát sóng hằng ngày trong nhà ăn đúng không nhỉ? Tôi cũng không nhớ tên bộ phim đó.”

"Cũng đã qua rất nhiều năm rồi mà. À đó không phải cá mập bình thường đâu, nó có tận ba đầu luôn!" Cha Thiệu hỏi Thôi Hàng: "Cậu có thấy những con cá mập đến ngư trường có bao nhiêu đầu không?"

Thôi Hàng lắc đầu cười:"Chắc chắn chỉ có một cái đầu thôi chú ơi, làm sao có thể có một con cá mập ba đầu trong thực tế được chứ."

"Ồ." Ba Thiệu có chút thất vọng, mẹ Thiệu mắng ông: "Cá mập một đầu đã đủ đáng sợ rồi. Nếu thật sự có cá mập ba đầu thì kinh hãi quá. Chúng còn đáng sợ hơn rất nhiều lần. Tới lúc đó chúng ta cũng sẽ gặp nguy hiểm đấy!"

Thôi Hàng nhận lấy bắp cải, anh ấy nâng niu nó trong vòng tay rồi rời đi.

“Tôi có nên mổ cá Thôi Hàng mang đến không?” Ba Thiệu hỏi.

Thiệu Thịnh An nói để anh đến mổ cá rồi để chúng vào không gian của Kiều Thanh Thanh cùng với con cá mà anh bắt được vào buổi sáng luôn. Sau khi sống ở đây hơn một tháng, những chiếc xô và chậu rỗng trong không gian của Kiều Thanh Thanh cuối cùng cũng được lấp đầy một nửa, nghĩ đến sự rung chuyển của mặt đất mà cô bất ngờ cảm thấy vài ngày trước, Kiều Thanh Thanh vẫn chưa hài lòng, cô muốn tạo ra không gian giống như mười năm trước, tất cả đều được lấp đầy. Ngày hôm sau, cô cùng mấy người Thiệu Thịnh An đi câu cá, vốn dĩ Thiệu Thịnh An không đồng ý nhưng Kiều Thanh Thanh nhất quyết đi theo, anh cũng không thể làm gì được.

“Em sẽ như ngày trước chờ anh và anh trai trên bờ, cá câu được sẽ đưa thẳng vào không gian luôn." Như vậy lượng thu hoạch trong ngày có thể tăng gấp đôi, hai anh em Thiệu Thịnh An đỡ mất công đạp xe ba bốn cây số để đem chúng về nhà. Biết được sự bất an của Kiều Thanh Thanh, tất cả những gì Thiệu Thịnh An có thể làm là câu cá càng nhiều càng tốt để nguồn vật phẩm dồi dào xoa dịu tâm trạng lo lắng của vợ mình.

Kiều Thanh Thanh đi theo họ hai ngày, ngày thứ ba Kiều Thanh Thanh đến đội tàu Thang Châu hỏi thăm tình hình tuyển bác sĩ ở đó.

"Lên xe đi, anh lái xe đưa em đi."

“Ngày mai rồi đi.” Kiều Thanh Thanh biết rõ y thuật của cô, ngày mai đi thì hiệu quả sẽ tốt hơn.

Thiệu Thịnh An nghe theo lời Kiều Thanh Thanh, sáng sớm hôm sau sau khi nấu bữa sáng và ăn sáng xong anh lái xe ra ngoài ra hiệu cho Kiều Thanh Thanh lên xe. Kiều Tụng Chi nhìn thấy liền nở cười, mẹ Thiệu cũng cười: "Thịnh An không muốn Thanh Thanh suốt ngày đi câu cá với nó, nó nói ở dưới nước rất lạnh, để Thanh Thanh làm bác sĩ ngồi trong phòng sẽ tốt hơn."

Tin tốt đã đến rồi đây.

Thịnh Miểu đã không ngủ ngon trong hai đêm liền. Vào đêm đầu tiên được Kiều Thanh Thanh châm cứu và bôi thuốc, vết thương ở chân bị gãy của cô ấy đau đến nỗi không thể ngủ được. Thực ra từ khi bị cắt cụt chân cô ấy vẫn cứ bị đau âm ỉ, sau mưa gió bão bùng Thịnh Miểu thấy đỡ hơn nhưng thi thoảng vẫn đau, sau khi quen với nỗi đau Thịnh Miểu mới chợp mắt được. Loại đau đớn khiến Thịnh Miểu mất ngủ cả đêm này chỉ xuất hiện trong khoảng thời gian bấp bênh của việc cắt cụt chi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận