Thiên Tai Càn Quét

Chương 629: Vô Đề

Chương 629: Vô Đề

Cuối cùng cả nhà đã gặp nhau, Kiều Tụng Chi ngồi xuống đưa tay chạm vào đầu Kiều Thanh Thanh, cười vui vẻ: "Mấy hôm nay các con vẫn thuận lợi chứ?"

Kiều Thanh Thanh đứng thẳng cho mẹ đụng vào mình, cười nói: "Vẫn thuận lợi, còn cứu được một người. Đây là Tăng Quang Vũ, nói là từ căn cứ Nam Bình đến."

Tăng Quang Vũ vội lau mặt, nhếch miệng cười chào hỏi: "Chào dì, ha ha."

"Chào cháu, chào cháu. Dì nhớ Nam Bình ở rất xa. Bình an là được rồi." Nụ cười của Kiều Tụng Chi hơi miễn cưỡng, người sống sót của căn cứ Nam Bình ở đây, nhìn thế nào cũng không phải là tin tức tốt.

"Ôi, mọi người bị phơi đen quá, trên mặt sạm đen cả." Mẹ Thiệu đau lòng sờ Thiệu Thịnh Phi, Thiệu Thịnh An. Thiệu Thịnh An hơi ngượng ngùng, nhanh chóng nhích ra, hỏi: "Đã mang khẩu trang mẹ để lại, gần đây mẹ vẫn ổn chứ?"

"Tốt, có ăn có ở, chỉ nhớ mọi người thôi. Mọi người không gặp cá mập chứ?"

"Không có, ngay cả chiếc bóng cũng không nhìn thấy." Thiệu Thịnh An suy đoán, lục địa sụp đổ cũng là sự uy hiếp với cá mập, cho nên bọn chúng sẽ không đến gần vào lúc này, nhưng sau này thì khó nói. Nhiều người sống trên nước như thế, đối với cá mập mà nói khác gì tiệc buffet chứ!

Cả nhà thể hiện sự nhớ nhung và quan tâm một phen.

"Anh Hứa, nơi này có người lén leo lên." Bỗng nhiên có người hô.

Anh Hứa lập tức đi qua ngăn cản người kia leo lên: "Trên thuyền đã không còn chỗ nữa rồi."

Thật sự không còn chỗ trống rồi, mỗi căn phòng đều có đầy người, ngay cả trên boong tàu cũng dựng lều che nắng. Thuyền trưởng đang lo nếu như gặp nguy hiểm cần rút lui khẩn cấp, có thể chiếc thuyền này không chạy được nữa.

"Tôi không tin, xin anh hãy cho tôi lên đi. tôi không cần nhiều chỗ, tôi ngủ trên boong tàu là được."

Anh Hứa tỏ vẻ không đành lòng nhưng vẫn tuân thủ quân lệnh, dùng gậy đẩy người nọ xuống. Người kia rơi xuống nước làm bọt nước văng tung tóe, những người sống sót ôm đồ vật lơ lửng ở trên mặt nước cách đó không xa trong lòng cũng vỡ tung thành bọt nước. Bọn họ ngây ngốc nhìn đội tàu Thang Châu, người ở phía trên hoặc là thương hại, hoặc cảnh giác, hoặc bài xích nhìn bọn họ. Rõ ràng tất cả mọi người đều là người, nhưng lúc này những người kia lại ở trên tàu, bọn họ lại ở dưới nước.

Ranh giới giữa sống và chết giống như lạch trời vậy.

Không ai cam tâm cả.

Kiều Thanh Thanh nắm chặt tay Kiều Tụng Chi: "Mẹ, hai người phải chú ý an toàn, chúng con ở gần đây, có việc gấp thì gọi chúng con."

Nhóm người Kiều Thanh Thanh quyết định dựa thuyền sát vào tàu chở khách, mượn lực uy hiếp của đội tàu để bảo vệ mình. Nhưng Kiều Thanh Thanh hiểu rõ nơi này vừa an toàn lại nguy hiểm. Nếu như sau này xảy ra chuyện bạo động cướp thuyền, thuyền gỗ của bọn họ sẽ đứng mũi chịu sào.

Thuyền của nhóm Tống Tam Hà cũng đến đây, Thiệu Thịnh An nghĩ rằng bọn họ đến đón Lưu Chấn, không ngờ Tống Tam Hà lắc đầu nói thuyền của hai người bọn họ tiếp tục kết bạn với nhà anh. Lưu Chấn vội hỏi: "Nhóm của Tô Tông đâu?"

"Nhóm Tô Tông và đội thuyền khác muốn ở cạnh du thuyền, bọn họ nghĩ rằng du thuyền an toàn hơn."

"Đúng là gần du thuyền an toàn hơn." Kiều Thanh Thanh nói. Du thuyền to lớn, nếu như gặp cá mập không có chỗ trốn thì ít nhất có thể bò lên du thuyền, trước mắt có lẽ có thể ngăn cản nguy hiểm. Nếu như không phải người trong nhà ở trên tàu chở khách, cô cũng sẽ chọn chỗ ở gần du thuyền.

"Sau khi quá nhiều thuyền vây quanh du thuyền thì an toàn sẽ giảm đi nhiều." Mục tiêu quá lớn, hoặc là mùi người càng nồng, Tống Tam Hà cho rằng sẽ càng thêm nguy hiểm.

Kiều Thanh Thanh nói: "Cơ hội và nguy hiểm cùng tồn tại." Cô không nói chủ đề này nữa, bắt đầu chuẩn bị ăn cơm chiều.

Tăng Quang Vũ nói: "Vậy tôi bắt cá, mọi người đừng đi đâu cả nhé, tôi sợ khi quay lại không tìm thấy mọi người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận