Thiên Tai Càn Quét

Chương 393: Vô Đề

Chương 393: Vô Đề

Sau khi trở về nhà mẹ Thiệu uống một ngụm nước to, kết luận: “Bà thông gia nói đúng, người đàn ông đó quả thực đúng là một kẻ hèn nhát.”

"Được rồi đừng tức giận, đi thôi, chúng ta cho gà ăn."

Trong nhà máy, Thiệu Thịnh An đã lo lắng nhiều ngày, ba Thiệu cũng không có tâm trạng làm việc, cũng may hai người đã ở chỗ này làm việc một năm, tuy phân tâm nhưng vẫn có thể hoàn thành công việc, nếu không mắc lỗi sẽ bị trừ lương. Vất vả mãi mới hoàn thành lô sản phẩm này, coi như là đến nơi đến chốn, sau khi ăn cơm, ba cha con Thiệu Thịnh An bắt đầu thảo luận về kế hoạch tương lai.

“Trong nhà chỉ có ba người bọn họ, ba không yên tâm! Nếu không con về nhà đi, hoặc là ba nghỉ việc, dù sao trong hai người chúng ta phải có một người về.” Ba Thiệu nói vậy với Thiệu Thịnh An.

Thiệu Thịnh An cũng nghĩ vậy: “Ba hay là ba về đi.”

Ba Thiệu lắc đầu: “Con về đi, cung nỏ của con chính xác hơn ba, ba và Phi Phi tiếp tục đi làm ở chỗ này, nhà xưởng rất an toàn, con không cần lo lắng cho hai chúng ta.”

“Ba, độ chính xác của ba cũng không tệ, nhưng cường độ làm việc của nhà máy quá cao, con muốn để ba về nhà nghỉ ngơi một chút.”

Ba Thiệu cười: “Nghỉ ngơi cái gì! Ba vẫn chưa tới 60 tuổi đâu, sức khỏe vẫn còn tốt, vẫn có thể làm vài năm nữa! Ba không mệt, con nghỉ việc rồi về nhà đi, nghe lời!”

“Hai tháng nữa là ba tới 60 rồi.”

“…… Tóm lại con trở về đi, ba không về.”

Ba Thiệu nhất quyết như vậy, Thiệu Thịnh An không còn cách nào khác đành phải làm theo.

Hai người thương lượng xong, Thiệu Thịnh Phi vừa ăn cơm vừa nghe, thấy bọn họ nói xong rồi thì nhanh chóng nuốt xuống ngụm bánh bao cuối cùng, giơ tay: “Con cũng muốn về, con nhớ mẹ và em gái rồi.”

Ba Thiệu: “…” Ông bất đắc dĩ mà cười, đứa nhỏ này, quả nhiên vẫn là một đứa nhóc, nghĩ gì nói đó. Ông xoa đầu con trai lớn: “Được, vậy con và Thịnh An cùng nhau về nhà đi.”

“Vâng! Con sẽ đánh quạ đen, con sẽ bảo vệ mẹ Kiều, mẹ và em gái!”

Thiệu Thịnh An và Thiệu Thịnh Phi cùng nhau nghỉ việc, mang theo nửa tháng tiền lương này về đến nhà, mấy người Kiều Thanh Thanh nhìn thấy bọn họ đều mang vẻ mặt ngoài ý muốn. Sau khi đón bọn họ vào nhà, biết rõ ràng nguyên nhân bọn họ đột nhiên về nhà, mẹ Thiệu nói với anh: “Chẳng qua là do con lo lắng mà thôi! Không có chuyện gì! Ba người chúng ta có thể tự bảo vệ tốt cho mình, mấy ngày nay chúng ta giết rất nhiều quạ đen, mẹ còn bắn trúng cả ba con đó, mấy người lo lắng cái gì, không cần lo lắng đâu.”

Thiệu Thịnh An cười không nói, chỉ dịu dàng mà nhìn mẹ.

Anh đã nghỉ việc rồi, mẹ Thiệu phàn nàn một phen, nhưng thực ra bà rất vui vì con trai mình đã trở lại. Đứa con trai này từ năm mười hai tuổi đã rời xa bà, học giỏi, một đường học hết cấp ba, sau khi tốt nghiệp thì ở lại thành phố lớn, chỉ về nhà vào những dịp lễ tết. Mấy năm gần đây thiên tai, lại những ngày bà và con trai ở chung nhiều nhất, sớm chiều gặp nhau, bù đắp cho những nuối tiếc thời trẻ của bà.

“Mẹ ơi mẹ có nhớ con không? Con nhớ mẹ lắm đó!” Thiệu Thịnh Phi ôm lấy cánh tay bà.

Nụ cười trên khuôn mặt mẹ Thiệu nở rộ như hoa: “Nhớ con vô cùng.”

“Để mẹ đi nấu cơm!” Kiều Tụng Chi cười to bước vào phòng bếp

Kiều Thanh Thanh cười với hắn, cũng vào phòng bếp hỗ trợ.

Buổi tối, hai vợ chồng ngủ trong phòng ngủ phụ ở tầng sáu, hai người lặng lẽ nói với nhau, chia sẻ cuộc sống sinh hoạt của từng người trong nửa tháng qua.

"Một năm qua em trông nom nhà cửa, vất vả rồi, từ ngày mai đã có anh gánh vác cùng em.”

“Nói vớ vẩn cái gì, anh làm việc trong nhà máy mới vất vả thật sự”

Thiệu Thịnh An vuốt tóc cô.

“Đúng rồi, một tuần trước Tề Minh tới tìm anh, nói rằng nhận được rất nhiều công việc, muốn hợp tác với anh, em hỏi thăm một chút, nói đó là một dự án điện gió, em nói với anh ta là anh ở xưởng đóng hộp, anh ta còn nói muốn đi tìm anh, anh gặp được chưa?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận